Trong quá khứ, khi nghe ai đó nói giọng “trọ trẹ”, người ta thường gọi họ là dân “cá gỗ”. Lúc đó tôi không hiểu tại sao lại như vậy, vì cá thì không ai ăn cả. Và cá gỗ thậm chí còn không ăn được. Tò mò, tôi đã hỏi người lớn và họ đã kể cho tôi câu chuyện dân gian cổ xưa.

Khi tôi còn nhỏ, tôi thường nghe người ta nói về một loại người “keo kiệt” tại xứ Nghệ. Những người không mua thức ăn và chỉ dùng một con cá gỗ treo giữa nhà để “ăn cơm với cá”. Bằng cách nhìn lên con cá và chép miệng. Tôi đã thắc mắc tại sao phải khổ thế như vậy. Và khi tôi lớn lên và tiếp xúc với nhiều người Xứ Nghệ. Tôi đã thấy họ không hề “keo kiệt” như tôi tưởng.

Họ có giọng nói to, nặng trịch, và thường rất hào phóng và vui vẻ trong các cuộc gặp gỡ đồng hương. Những người bạn của tôi từ vùng Thanh-Nghệ Tĩnh có tính cách giống như anh học trò nghèo ngày xưa của tôi. Nghèo nhưng hiếu học, thông minh, chăm chỉ. Và chân thành trong ứng xử và quan hệ.

Khi tôi đi du lịch với những người bạn này đến các vùng quê Xứ Nghệ. Tôi cảm nhận được sự chân chất, thẳng thắn. Và tính hiếu khách của những người này. Giọng nói của họ vẫn có “trọ trẹ”. Nhưng phát âm rất chuẩn và không hề nhỏ nhẹ.

Cụm từ “cá gỗ” đã trở thành một đại từ chỉ người Xứ Nghệ. Và người Xứ Nghệ rất tự hào về nó. Trong cái “gian lao” của thời gian qua. Tâm hồn và ý thức của người Xứ Nghệ thật lớn. Và “cá gỗ” là biểu tượng cho khát vọng vươn tới và cố gắng vượt qua khó khăn. Tôi xin cảm ơn câu chuyện dân gian, những người bạn của tôi. Và những người Xứ Nghệ qua nhiều thế hệ. Vẫn giữ được truyền thống “nghèo mà hiếu học” và hai chữ “cá gỗ” để nâng niu mãi mãi.