Mùa thu năm 1988, một cô bé 13 tuổi bị cưỡng hiếp và sát hại trên giường ở nhà mình tại Hwaseong.

Tội ác sẽ gây chấn động ở những nơi khác. Nhưng tại Hwaseong, khi đó là vùng nông thôn gần thủ đô Seoul, những vụ giết người như vậy lại xảy ra thường xuyên. Cô bé là nạn nhân nữ thứ tám bị giết tại đây trong hai năm.

Cảnh sát điều tra những vụ giết người ở Hwaseong thập niên 1980. Ảnh: JTBC.

Cảnh sát điều tra những vụ giết người ở Hwaseong thập niên 1980. Ảnh: JTBC.

Gần một năm sau khi thiếu nữ bị giết, cảnh sát đến nhà người đàn ông họ Yoon (tên đầy đủ không được công bố theo quy định đảm bảo quyền riêng tư của luật Hàn Quốc) thợ máy 22 tuổi, ngay khi anh ta chuẩn bị ăn tối. “Có chuyện gì vậy?”, Yoon hỏi. “Sẽ không mất nhiều thời gian đâu”, cảnh sát trả lời.

Cảnh sát đưa Yoon vào một phòng nhỏ tại đồn cảnh sát địa phương, thẩm vấn anh ta suốt ba ngày về vụ cưỡng hiếp và giết thiếu nữ 13 tuổi. Cuối cùng, Yoon nhận tội.

Theo lời thú tội trước cảnh sát, Yoon đi dạo vào đêm xảy ra án mạng. Anh dừng lại vài lần để nghỉ ngơi, bệnh bại liệt thời thơ ấu đã khiến Yoon đi khập khiễng và được miễn nghĩa vụ quân sự. Khoảng nửa đêm, Yoon nhìn thấy một ngôi nhà sáng đèn và đột nhiên cảm thấy “bị thôi thúc phải cưỡng hiếp”. Yoon leo vào nhà và tấn công bé gái, mặc dù biết bố mẹ cô bé ngủ ở phòng bên cạnh. Sau đó, anh ta đốt quần áo và về nhà.

Yoon bị kết tội cưỡng hiếp và sát hại cô bé 13 tuổi và bị kết án tù chung thân năm 1990 nhưng được giảm án sau khi kháng cáo. Yoon được thả sau 20 năm. Nhưng Yoon nói ông không phải là hung thủ.

Trước năm 1986, Hwaseong là một nơi yên bình. Khoảng 226.000 người sống trong những ngôi làng nằm giữa những ngọn đồi và đồng lúa. Làng Taean-eup, nơi Yoon sống, nhộn nhịp vào những năm 1980 với các quán rượu và quán cà phê, nơi người dân tụ tập trò chuyện.

Mọi người ở Taean-eup đều quen biết nhau, Hong Seong-jae, chủ tiệm sửa chữa máy nông nghiệp Yoon từng làm việc, nói. Trước khi các vụ án mạng xảy ra, chỉ vài vụ trộm cắp vặt được ghi nhận.

Nhưng tất cả thay đổi vào năm 1986. Tháng 9 năm đó, một phụ nữ bị sát hại, trở thành nạn nhân đầu tiên trong chuỗi vụ giết người được gọi là loạt án mạng Hwaseong. Đến năm 1991, 10 phụ nữ và bé gái đã bị tấn công tình dục và giết ở Hwaseong, gồm bé gái 13 tuổi. Hai vụ cuối cùng diễn ra sau khi Yoon bị bắt. Các nạn nhân bao gồm bà nội trợ, nữ sinh và một nhân viên cửa hàng bách hóa, theo thám tử Ha Seung-gyun, một trong những người dẫn đầu cuộc điều tra.

Thời điểm diễn ra những vụ án mạng. Đồ họa: CNN.

Thời điểm diễn ra những vụ án mạng. Đồ họa: CNN.

Nạn nhân trẻ nhất là các thiếu nữ, người già nhất 71 tuổi. Khi những vụ giết người liên tục xảy ra, người dân Hwaseong ngày càng sợ hãi. Người dân thành lập các đội tuần tra đường phố vào ban đêm. Phụ nữ tránh ra ngoài khi trời tối.

“Thời đó không có đèn đường và trời rất tối”, người phụ nữ họ Park 55 tuổi, từng làm việc tại một nhà máy ở Hwaseong vào những năm 1980, nói. “Tôi di chuyển bằng xe buýt và nếu gặp đàn ông, tôi sẽ rất sợ hãi. Tôi được khuyên không mặc quần áo màu đỏ và không ra ngoài khi trời tối. Có tin đồn hung thủ nhắm vào những người mặc màu đỏ”.

Hong cho biết những người đàn ông sợ bị cảnh sát thẩm vấn. “Chúng tôi sợ bị nhầm là tội phạm, vì vậy, chúng tôi không đi uống rượu. Ngay cả khi chúng tôi không làm gì, mọi thứ có thể vượt khỏi tầm kiểm soát”.

Khi nạn nhân đầu tiên bị sát hại, trách nhiệm điều tra thuộc về cảnh sát địa phương. Nhưng sau khi ba án mạng xảy ra trong vòng ba tháng, các nhà điều tra từ thành phố lân cận được điều đến giúp đỡ. “Từ sau vụ giết người thứ ba, cảnh sát thấy rằng đây là vụ án nghiêm trọng. Truyền thông đưa tin đậm và người dân địa phương hoảng sợ”, Ha nói.

Cảnh sát chắc chắn rằng họ đang truy tìm một kẻ giết người hàng loạt, nhưng họ có rất ít manh mối. Khi đó chưa có camera giám sát hay theo dõi điện thoại, bằng chứng DNA cũng chưa phổ biến. Cảnh sát phải dựa vào các biện pháp khác, sáng tạo hơn để bắt kẻ giết người.

5 vụ giết người đầu tiên xảy ra trong phạm vi 6 km ở Hwaseong nên cảnh sát chia thành các tổ hai người, giám sát mỗi đoạn 100 m. Nhưng biện pháp này không có tác dụng: án mạng tiếp theo xảy ra tại nơi cảnh sát không có mặt.

Những địa điểm xảy ra án mạng. Đồ họa: CNN.

Những địa điểm xảy ra án mạng. Đồ họa: CNN.

Các nữ cảnh sát mặc đồ đỏ để dụ kẻ giết người vào bẫy, những người khác còn xin ý kiến từ một “bà đồng”, người khuyên họ truy tìm người đàn ông bị mất một ngón tay. Một số thậm chí còn thực hiện những nghi lễ tâm linh.

Nhưng các vụ giết người tiếp tục xảy ra. “Càng nhìn vào thi thể nạn nhân, chúng tôi càng không thể che giấu cảm giác bất lực, phẫn nộ”, Ha, hiện ngoài 70 tuổi, nói.

Yoon là người duy nhất bị kết án trong 10 vụ giết người. Cảnh sát cho rằng anh ta không phải kẻ giết người hàng loạt nhưng đã bắt chước hung thủ ban đầu. Tất cả nạn nhân khác bị sát hại bên ngoài, chỉ bé gái 13 tuổi bị giết trong nhà. 9 vụ còn lại không có lời giải.

Trong nhiều năm, dường như một trong những kẻ giết người hàng loạt khét tiếng nhất Hàn Quốc sẽ không bao giờ được tìm thấy. Năm 2003, đạo diễn phim “Parasite” Bong Joon Ho ra mắt bộ phim “Memories of Murder” dựa trên những tình tiết về loạt án mạng. Vài năm sau, khi thời hiệu truy cứu vụ giết người cuối cùng đã hết, ngay cả khi kẻ giết người được tìm thấy, y cũng không bị xét xử.

Nhưng những vụ giết người vẫn ám ảnh Hwaseong, dù những ngôi làng giờ đã hợp nhất thành một thành phố nhỏ. Cảnh sát cũng không từ bỏ tìm kiếm.

Tháng 9/2019, Ban Gi-soo, thuộc lực lượng cảnh sát tỉnh Gyeonggi Nambu, đưa ra một thông báo gây chấn động. Hồi tháng 7/2019, cảnh sát gửi bằng chứng đã lưu giữ trong 30 năm tới Cơ quan Pháp y Quốc gia (NFS) để xét nghiệm DNA. Bằng chứng DNA từ ít nhất ba vụ giết người khớp với Lee Chun-jae, đang thi hành án tù chung thân vì hãm hiếp và giết chị dâu năm 1994.

Ảnh tốt nghiệp cấp ba của Lee Chun-jae (trái) và tranh mô tả kẻ giết người hàng loạt ở Hwaseong. Ảnh: Korea Times.

Ảnh tốt nghiệp cấp ba của Lee Chun-jae (trái) và tranh mô tả kẻ giết người hàng loạt ở Hwaseong. Ảnh: Korea Times.

Một tháng sau, Lee thừa nhận thực hiện tất cả 10 vụ giết người ở Hwaseong và 4 vụ khác mà cảnh sát không cung cấp thông tin. Lee đã đưa ra lời thú tội chi tiết và còn vẽ lại các vị trí gây án.

Đây là bước đột phá lớn của một trong những vụ giết người hàng loạt khét tiếng nhất Hàn Quốc. Nhưng nó cũng khiến giới chức rơi vào thế khó xử. Nếu Lee giết tất cả 10 người, bao gồm bé gái 13 tuổi, thì Yoon, hiện ngoài 50 tuổi, đã phải ngồi tù oan 20 năm.

Lời thú nhận của Lee không đủ để xóa tội cho Yoon. Trước pháp luật, Yoon vẫn là kẻ giết người bị kết án.

Yoon đang làm việc tại một nhà máy chế biến da ở tỉnh Bắc Chungcheong, cách Seoul vài giờ đi tàu. Bề ngoài, ông là một người vui vẻ và hòa đồng. Nhưng cuộc sống của Yoon đầy rẫy những khó khăn.

Thời thơ ấu, gia đình Yoon thường xuyên chuyển nhà. Khi Yoon học lớp ba, mẹ ông qua đời trong một tai nạn xe hơi. Sau đó, cha ông bỏ đi và Yoon phải bỏ học. Yoon đến Hwaseong, ăn xin ở bên ngoài một nhà hàng gà rán trong một năm. Khi khoảng 11 tuổi, Yoon bắt đầu làm việc tại một trung tâm sản xuất dụng cụ nông nghiệp và đến năm 22 tuổi, Yoon được đào tạo thành thợ máy.

Yoon nghiện thuốc lá nặng và chưa từng hẹn hò. Yoon nói với cảnh sát trong lời thú nhận: “Tôi thậm chí chưa từng thử nói chuyện với các cô gái vì tôi nghĩ không ai thích một người khuyết tật như tôi”.

Yoon tại tỉnh Bắc Chungcheong, Hàn Quốc. Ảnh: CNN.

Yoon tại tỉnh Bắc Chungcheong, Hàn Quốc. Ảnh: CNN.

Yoon kể rằng sau khi bị cảnh sát đưa đi, ông bị còng tay trong phòng thẩm vấn ba ngày, được ăn rất ít và chỉ được phép rời phòng để đi vệ sinh. Cảnh sát không cho ông ngủ.

“Ba ngày đó như ác mộng”, ông nói. “Khi không ngủ trong ba ngày, bạn không còn biết bạn đã nói gì. Bạn không nhớ bạn đã làm gì. Không thể suy nghĩ minh mẫn được”, Yoon cho biết. “Bạn bị cuốn theo những câu hỏi của cảnh sát”.

Giờ đây, Yoon nghĩ rằng mình đã bị ngược đãi, nhưng vào thời điểm đó, Yoon không biết gì về luật pháp, ông còn chưa học hết tiểu học. Yoon đã ký ba lời thú tội và thừa nhận hành vi giết người tại phiên tòa với hy vọng tránh được án tử hình. Ông ngồi tù 20 năm.

Tháng 12 năm ngoái, cảnh sát tỉnh Gyeonggi Namu đã mở cuộc điều tra 7 cảnh sát và một công tố viên đã làm việc trong cuộc điều tra ban đầu, bao gồm xem xét các cáo buộc lạm quyền. Kết quả điều tra chưa được công bố.

Thực tế, trải nghiệm của Yoon không hoàn toàn bất thường. Vào những năm 1980, không cho nghi phạm ngủ là biện pháp thường được cảnh sát sử dụng để lấy lời nhận tội vào thời đó, theo Lee Soo-jung, giáo sư tâm lý học pháp y tại Đại học Kyonggi. “Thời đó, người ta có thể kết án chỉ dựa vào lời thú tội mà không cần bằng chứng”.

Không chỉ Yoon cáo buộc cảnh sát tra tấn. Kim Chil-joon, luật sư bào chữa cho các nghi phạm khác trong loạt án mạng Hwaseong, cho biết nhiều người đã bị lạm dụng trong quá trình điều tra.

Kim, một trong những thân chủ của ông, bị cáo buộc đã gây ra vụ giết người thứ tư và thứ năm sau khi một bà đồng ở Mỹ nói rằng đã nhìn thấy ông này trong mơ. Kim bị tra tấn khi thẩm vấn. Năm 1995, ông đã kiện đòi bồi thường thành công. Nhưng năm 1997, Kim tự tử sau quãng thời gian dài bị trầm cảm và rối loạn stress sau sang chấn (PTSD).

Năm ngoái, Ban Gi-soo cho biết giới chức đang điều tra xem cảnh sát có ngược đãi các nghi phạm trong quá trình điều tra ban đầu hay không, xem xét lại các cáo buộc rằng một người đàn ông bị “trấn nước” (dội nước vào mặt, làm ngạt thở và hít nước vào phổi) bằng canh hải sản cay. Nhưng những cảnh sát này có thể sẽ không bị buộc tội, vì thời hiệu truy cứu đã hết đối với những cáo buộc đó.

Yoon quyết tâm xóa án cho mình, phiên tái thẩm sẽ bắt đầu vào tuần này. Đây là một sự kiện hiếm có ở Hàn Quốc. Rất ít trường hợp xin tái thẩm ở Hàn Quốc được chấp nhận và giới chức thường yêu cầu bằng chứng mới, theo luật sư Heo Yoon, chuyên tư vấn pháp lý về tái thẩm.

Lời thú nhận của Lee Chun-jae sẽ rất quan trọng. Có thể Lee sẽ ra làm chứng tại tòa. Có khả năng cao Yoon sẽ được xóa án. Tại phiên tòa trước khi tái thẩm hồi tháng hai, thẩm phán chủ tọa đã xin lỗi vì Yoon bị kết án sai.

Tuy nhiên, vẫn có vấn đề với trường hợp của Yoon. Mặc dù DNA của Lee khớp với một số vụ giết người, cảnh sát không công bố bất kỳ bằng chứng DNA nào kết nối Lee với cô bé 13 tuổi. Ngoài ra, lông bộ phận sinh dục nam được tìm thấy tại hiện trường khớp 40% với Yoon, theo báo cáo năm 1989 của một chuyên gia NFS.

Những sợi lông đó chưa được xét nghiệm DNA và kể cả nếu chúng khớp với Yoon, luật sư của ông cho rằng mẫu của Yoon có thể đã bị lẫn với bằng chứng lấy từ hiện trường án mạng. Tòa án đã yêu cầu NFS làm xét nghiệm DNA.

Quá trình tái thẩm dự kiến diễn ra trong vài tháng. Nếu Yoon được kết luận không có tội, ông có thể yêu cầu bồi thường.

Yoon nói rằng không gì có thể bù đắp cho 20 năm cuộc đời đã mất đi trong tù. Dù ông đã ra tù từ 10 năm trước, thế giới đã thay đổi nhiều đến mức ban đầu ông muốn quay lại nhà tù. “Tôi mất ba năm mới thích ứng được”, Yoon nói. “Cuộc sống trong tù không giống với thế giới mới mà tôi phải đối mặt”.

Yoon biết Lee sẽ không bị xét xử vì tội ác, cũng như các cảnh sát mà ông cáo buộc đã tra tấn ông, vì đã quá nhiều năm trôi qua kể từ những đêm ông không được ngủ tại phòng thẩm vấn.

Ông chỉ muốn sống phần đời còn lại với tư cách người vô tội. “Tôi muốn xóa bỏ bản án sai lầm, tôi muốn lấy lại danh dự”, ông nói.

Phương Vũ (Theo CNN)