Thuế tài sản là một công cụ quan trọng để giúp tài trợ cho chính quyền tiểu bang và địa phương. Trong năm tài chính 2016, thuế bất động sản31,5% bao gồm tổng các khoản thu thuế của tiểu bang và địa phương tại Hoa Kỳ, nhiều hơn bất kỳ nguồn thu thuế nào khác. Cũng trong năm đó, thuế bất động sản chiếm 46% doanh thu của các địa phương và 27% tổng doanh thu của chính quyền địa phương.
Mức thuế tài sản trung bình khác nhau giữa 50 tiểu bang. Các mức thấp nhất trong cả nước thuộc về 13 Hạt có thuế tài sản trung bình dưới 200 đô la một năm. Nhóm này gồm ba Hạt ở Alaska (Aleutians East Borough, Khu vực Điều tra Dân số Kusivlakvà Khu vực Điều tra Dân số Đông Nam Fairbanks), bảy giáo xứ ở Louisiana (Allen, Avoyelles, Bienville, East Feliciana, Madison, Red River, và Winn), Hạt Choctaw của Alabama, Hạt Harding của New Mexico và Hạt Kenedy ở Texas. Thuế bất động sản trung bình thấp nhất tiếp theo là 215 đô la tại Hạt Lamar, Alabama, từ chỗ gần biên giới Mississippi kéo lên khoảng một nửa tiểu bang.
Năm Hạt có mức thuế bất động sản trung bình cao nhất đều ởmứchơn 10.000 đô la – các Hạt Bergen và Essex ở New Jersey, và các Hạt Nassau, Rockland và Westchester ở New York. Cả năm Hạt này đều nằm gần thành phố New York.
Những nơi nào phải đóng thuế tài sản nhiều nhất?
Thuế tài sản trung bình đóng theo Hạt, 2017 (ước tính 5 năm)
Lưu ý: Các con số bị thiếu là do lượngthống kê nhỏ ở các Hạt có dân số thấp.
Nguồn: Cục Điều tra Dân số Hoa Kỳ, bộ dữ liệu Khảo sát Cộng đồng Mỹ B25103.
Bản đồ trên có tính tương tác – di chuột qua một Hạt cụ thể để xemmức thuế trung bình cư dân ở đó phải đóng. Nhấn vào đâyđể xem bản đồ lớn hơn.
Độ phụ thuộc vào thuế tài sản khác nhau giữa các tiểu bang, nhưng cũng khác nhau ở từng bang. Ví dụ, tại Georgia, nơi mức thuế bất động sản trung bình tương đối thấp, thuế trung bình giao động từ 506 đô la ở Hạt Treutlen (ở giữa tiểu bang) đến 2.761 đô la ở Hạt Fulton (ngoại ô Atlanta). Việc nàyphổ biếnở các bang – mứcđóng trung bình cao hơn có xu hướng tập trung ở khu vực thành thị. Điều này có thể được giải thích một phần bởi sự phổ biến của giá nhà trên trung bình ở các thành phố đô thị. Do thuế bất động sản được tínhtheo tỷ lệ phần trăm của giá trị nhà, theo đó thuế bất động sản cao hơn ở những nơi có giá nhà đất cao hơn.
Mặc dù không có người nộp thuế nào ở các khu vực bị áp thuế cao ăn mừng việc đóng thuế hàng năm của họ, nhưng điểm đáng chú ý là thuế tài sản chủ yếu bắt nguồn từ “nguyên tắc lợi ích”tài chính của chính phủ: những người đóng thuế thường là những người được hưởng lợi từ các dịch vụ công.
Janelle Cammenga – trích từ website: taxfoundation.org