Những năm tháng ấy có tôi thầm thích một người
Tối nay, tình cờ youtube chạy bài “Xe Đạp”, kèm lời nhắn nhủ của chàng trai đến cô gái năm đó mình thương, tôi tự nhiên nghĩ về cậu, cũng người con trai tôi thương gần ba năm cấp III ngắn ngủi. Ký ức ùa
Tối nay, tình cờ youtube chạy bài “Xe Đạp”, kèm lời nhắn nhủ của chàng trai đến cô gái năm đó mình thương, tôi tự nhiên nghĩ về cậu, cũng người con trai tôi thương gần ba năm cấp III ngắn ngủi. Ký ức ùa
Đó là một người đàn bà tuổi đã gần tám mươi, mái đầu đã ngả sang màu bạc trắng. Mọi người trong xóm đều gọi là bà Tư. Trước sự tàn nhẫn của thời gian, gương mặt bà nhăn nhúm những nếp nhăn. Bây giờ
Thành phố rộng lớn, có những ngày bỗng thấy chơi vơi lạ. Dòng người ngoài kia vẫn hối hả, cuộc sống vẫn thở đều như nhịp đập của nó bấy lâu. Liệu có bao nhiêu người bước chân xuống phố mà thấy mình lạc lõng
Vậy là mùa đông đã sang theo cánh nhạn miên man bay về từ phương Bắc xa xôi. Những làn gió bấc đơn côi, lạnh thấu tim đời trở lại từ miền biên viễn như nhắc anh nhớ tới thanh xuân đời mình, nhớ tới
Em đã nghe khi gió bấc quay về Con phố khuya bỗng khép mình lặng lẽ Trên vòm cây chiếc lá vàng rơi khẽ Đông mặc trầm trong cái rét mênh mang. Gió bấc về mưa bụi cũng theo sang Mang giá băng trút vào
Đã gặp và yêu anh Em bỏ túi nỗi buồn hình trái tim mang về Đợi nguội giọt lệ Em [sẽ] viết bài thơ đệ lên trước cuộc đời Thượng đế phê duyệt đôi lời: - Con đã yêu gấp đôi một cuộc tình ngọc
Nằm lặng lẽ cuối làng Luông là nhà cụ giáo Thức. Cụ bà mất sớm, cụ ông vò võ một mình nuôi người con gái duy nhất tên Trúc nên người. Mối quan hệ của cha con họ vốn rất tốt, bỗng chốc trở nên
Hình như Tết đến thật gần Lặng nghe trong gió hương trầm thoảng bay Mưa xuân lất phất hạt gầy Bánh chưng bà gói sắp đầy một mâm. Bếp lò ông đốt ngoài sân Cũng vừa đỏ lửa ấm dần bàn tay Bánh ngon luộc
Nắng vàng trên đỉnh núi Gieo xuân xuống đại ngàn Niềm vui lưng bản nhỏ Mùa lễ hội thênh thang. Dáng em buông lả lướt Như cần rượu say men Chạm môi ta uống cạn Ngày tan dần vào đêm. Ta say mùa nắng gió
Đêm trăng về Nậm Sáng Nghe rừng thông ngân nga Nghe suối rì rào kể Chuyện núi những mùa qua. Em đội khăn lên tóc Chùm tua rua đủ màu Tay em thêu em dệt Sắc đỏ quyện đời nhau. Anh qua lễ cấp sắc
Hà Nội đã thật đông chưa anh Khi tháng Mười hai vừa gõ cửa Khi mùa thu vẫn còn đánh rơi hoa sữa Và những cơn mưa rải nhẹ khắp phố phường. Cho em gửi vào tháng Mười hai một chút yêu thương Gom hết
Vào hè, những chùm hoa khế đã bắt đầu nở bung, hồng hồng, tím tím nổi bật hẳn trong tán lá xanh ngăn ngắt. Ngoại tôi bắc ghế ra ngồi trước ngõ, nơi cây khế vươn dài những cánh tay đầy hoa lá, gió lùa