Có tên “Hủ tíu hồ” là vì : người Tiều bỏ lá hủ tiếu dzô một cái nồi nước sôi, , thêm chút bột gạo rồi nấu cho bánh nở, sền sệt như hồ, … hủ tíu hồ phải gọi là lá (miếng) chứ không phải cọng hay sợi như các loại hủ tíu khác. Sau khi máy cán ra miếng hủ tíu, thay vì cắt thành cọng người ta cắt thành miếng vuông chừng 3-4cm. Ngoài chợ không bán sẵn miếng hủ tíu hồ mà phải đặt trước. “Vũ khí bí mật” của món hủ tíu hồ chính là cải chua hầm ruột heo truyền thống của người Tiều. Thêm vào đó là sái bố (củ cải muối) bằm nhuyễn, xào với tỏi cho thiệt thơm.
Nhớ hồi đó, ông nội tôi rất thích ăn hủ tíu hồ nên ba tôi hay mua về cho ông. Mỗi lần ăn là ông phải ngồi trên cái ghế mây, kê thêm cái bàn nhỏ, húp xì xụp. Có khi, ông quay sang nói với ba mấy câu tiếng Tiều gì đó mà tôi không hiểu. Má tôi về làm dâu cũng hơn chục năm nên học được đôi chút. Má dịch là ông nội khen chỗ này bán ngon, nước lèo ngọt đậm đà từ xương và lòng chứ không ngọt do đường hay bột ngọt. Có lần, ông nội cũng kêu má tôi ở nhà tập nấu hủ tíu hồ. Nhưng lúc đó, hủ tíu hồ còn hiếm lắm, má tôi không biết chỗ nào bán miếng hủ tíu hồ nên thôi không nấu.
Một năm sau đó, ông nội già yếu mất đi, thỉnh thoảng mấy chị em tôi cũng được ba chở thay phiên đi ăn hủ tíu hồ. Góc đường Hồng Bàng Cây Gõ hồi đó có một quán bán rất ngon. Tô hủ tíu ở đây không lớn, vừa đủ ăn, giá lại bình dân. Có khi, sau khi ngủ trưa, tầm 2 – 3 giờ chiều là ba tôi lại qua đó mua hủ tíu hồ về cúng ông nội, cúng xong là tới phần mấy đứa con ăn. Tôi thích nhất là trong tô hủ tíu hồ có ruột heo và bao tử heo phá lấu, vừa thơm vừa mềm. Một thời gian sau, quán đó dẹp, tôi không còn được ăn hủ tíu hồ lần nào nữa.