Site icon Tạp chí Đáng Nhớ

Sống không tham, chết chẳng hối tiếc

Dương Vinh người Kiến An, nay là huyện Phúc Kiến Trung Quốc, tự là Miễn Nhân, là một trong những danh thần lỗi lạc của triều Minh. Ông cùng với Dương Sĩ Kỳ, Dương Phổ ba người đều là những danh thần đức cao vọng trọng qua bốn thời kỳ Thành Tổ, Nhân Tông, Tuyên Tông, Anh Tông từ năm 1403 đến năm 1449.

Trong lịch sử có câu: “Minh xưng hiền tướng, tất thủ tam Dương” đại ý là: nói đến người minh anh hiền đức trước tiên phải nói đến Tam Dương (Dương Vinh, Dương Sĩ Kỳ, Dương Phổ, gọi tắt là Tam Dương). Trong thời kỳ Tam Dương chấp chính nội các, chính trị anh minh, trong ngoài yên ấm thái bình, thiên hạ an hòa, muôn dân thịnh vượng, tạo nên một cục diện chính quyền trị nước tuyên dương nhân nghĩa.

Tổ tiên của Dương Vinh là thuyền phu kiếm sống bằng nghề chèo thuyền chở khách đưa đò. Trong thời kỳ đó từng xảy ra một trận đại hồng thủy ngập hết nhà cửa của nhân dân, rất nhiều người và của cải đều bị cuốn trôi theo dòng nước. Khi đó, có rất nhiều thuyền phu khác tranh thủ cơ hội đi vớt đồ trôi dạt kiếm lợi cho riêng mình. Duy chỉ có tổ phụ và tằng tổ phụ của Dương Minh là bất chất nguy nan của bản thân, ngày đêm chèo thuyền đi cứu vớt người gặp nạn, đối với tài vật trôi nổi trên dòng nước tuyệt nhiên không hề tham lấy. Đại nạn qua đi, những thuyền phu khác thì lại nhờ đó mà giàu lên nhanh chóng, còn tổ phụ và tằng tổ phụ của Dương Vinh thì vẫn khổ cực như xưa.

Đương thời mọi người đều chế nhạo, cười thầm hai cha con Dương thị quá ngốc nghếch. Còn hai cha con Dương thị vẫn cứ kệ người đời cười chê, ai nói sao vẫn chỉ cười trừ, cảm thấy bản thân cứu được người là vui rồi.

Đến đời cha của Dương Vinh, cuộc sống của gia đình mới bắt đầu khởi sắc. Kinh tế ngày một dư giả hơn xưa. Một hôm có vị đạo sỹ đi ngang qua cửa nhà Dương Vinh, thấy cha Dương Vinh liền nói với cha Dương Vinh rằng: “Cha và ông nội của anh tích được âm đức, sau này đến đời cháu ắt sẽ hiển vinh, anh hãy đem mộ phần của cha và ông nội mình chuyển đến nơi đây, đó là khu đất có địa thế Thỏ Ngọc”. Sau đó vị đạo sỹ đó chỉ cho cha của Dương Vinh khu đất Thỏ Ngọc, cha Dương Vinh theo sự chỉ dẫn của vị đạo sỹ đó mà chuyển mộ phần tổ tiên đến đó.

Sau đó không lâu, cha Dương Vinh sinh được Dương Vinh, từ nhỏ đã thông minh hoạt bát, tài trí hơn người lại ham say đọc sách. Khi còn rất trẻ, Dương Vinh đã thi đỗ tiến sĩ rồi nhận chức Biên tu quan, tiếp đó nữa lên Đại học sỹ rồi lại làm đến Thượng thư. Dương Vinh làm việc nhạy bén, xử lý vấn đề thông minh hiệu quả, quyết đoán, nhân đức. Chính sách của ông được 4 đời vua Thành Tổ, Nhân Tông, Tuyên Tông, Anh Tông đều trọng dụng, cùng với Dương Sĩ Kỳ, Dương Phổ xếp vào nội các, biệt hiệu là Tam Dương. Sau này ông làm đến Tam công, Hoàng đế cũng truy phong cho tổ phụ và tằng tổ phụ Dương Vinh quan chức.

Sau khi Dương Vinh qua đời, Hoàng đế còn ban cho chức Thái Sư, hiệu là Văn Mẫn, con cháu Dương Vinh cũng đều được hưng thịnh, làm đến chức Tổng giám lưỡng Quảng, Sử bộ Thượng thư.

Tổ tiên của Dương Vinh tuy chỉ thân phận thuyền phu nhưng tâm địa thiện lương, anh dũng vì người ra tay cứu giúp. Đây chính là người đại phúc, nếu không chẳng thể làm được điều đó. Thế nên đến đời con cháu hiển vinh, lưu quang hiền đức, gia môn hưng phát. Có thể thấy thiện ác hữu báo, làm người hành thiện tích âm đức ắt sẽ luôn cảm ứng linh thông, trời cao tương trợ.

Trong văn hoá truyền thống, cha ông ta luôn tuyên dương nội hàm của việc tích đức hành thiện, giúp người làm vui, thiện ác hữu báo. Gia tộc Dương Vinh có thể hưng thịnh, hiển đạt ấy cũng chính là nhờ vào hai chữ thiện tâm. Sống không tham, chết chẳng hối tiếc, dù bị người đời chê bai nhưng họ vẫn một lòng kiên trung với quan điểm sống của mình, để rồi cuối cùng nhận được phúc báo mà không phải ai muốn cũng được.

Ký ức chợ trời Sài Gòn trước 1975

Chợ trời là khu chợ mở ngoài trời với tính chất tự phát, nơi mọi người đến để bán hoặc trao đổi hàng hóa. Chợ trời thường không có các...

‘Ngạo mạn’ và ‘Thiên kiến’ là nhược điểm lớn của nhân tính

Trong “Tam tự kinh” viết: “Nhân chi sơ tính bản thiện”. Đó là để nói rằng con người khi mới sinh ra chưa chịu ô nhiễm bởi những thứ bên ngoài...

Những hình ảnh quý giá về Đà Lạt những năm 1929-1930

Bức tranh thiên nhiên kỳ vĩ và hoang sơ của Đà Lạt một thế kỷ trước được ghi lại qua ống kính người Pháp sẽ khiến nhiều người không khỏi...

Chuyện ăn Tết của vua chúa Việt xưa

Qua những tư liệu lịch sử, Tết của vua chúa xưa thường không nặng về hưởng thụ vật chất mà luôn hướng tới lễ nghi và truyền thống văn hóa...

Vẻ đẹp “ngỡ ngàng” của những công trình kiến trúc Pháp cổ tại Hà Nội

Thủ đô Hà Nội, bên cạnh những tòa nhà cao tầng, hiện đại, đan xen với nó là những vẻ đẹp của kiến trúc Pháp cổ. Nhà hát lớn, Nhà...

Lễ Gia Tiên không thể thiếu trong bộ nghi thức đón dâu Ngày Cưới

Lễ Gia Tiên luôn là phần không thể thiếu trong bộ nghi thức đón dâu Ngày Cưới. Lễ Gia Tiên được hiểu như sau: “gia” là gia đình, gia tộc...

Điểm khác biệt lớn nhất giữa người quân tử và kẻ tiểu nhân

Người xưa có câu: “Gần son thì đỏ, gần mực thì đen”, nên họ rất coi trọng việc nhìn người để kết giao. Vô luận là kết giao bạn bè, tìm kiếm bạn...

Chuyện ăn uống của các vua Nguyễn

Ông cố và ông nội tôi (cụ Nguyễn Đắc Tiêu) suốt đời ở trong ban Nhạc chánh của Nam triều. Đời bác tôi (ông Ngũ Vọng), làm Thị vệ cho...

Họa sĩ Duy Liêm – người vẽ bìa tờ nhạc trước 1975

Trước năm 1975, các hình bìa tờ nhạc được trang trí bằng các hình vẽ hoặc hình người mẫu, ca sĩ, diễn viên nổi tiếng. Đối với các bìa nhạc...

Đá cá lăn dưa là gì?

Người Nam Kỳ gọi những thằng láo cá lưu manh, kiểu như ăn giựt, tiểu yêu trong xóm làng là cái đồ ..." Đá cá lăn dưa" Đây là câu...

Có phải Lê Văn Duyệt phản đối việc vua Minh Mạng lên ngôi ?

Từ trước đến nay, khi nhắc đến mối quan hệ giữa Tổng trấn Lê Văn Duyệt (1764-1832) và vua Minh Mạng (1820-1840), nhiều nhà nghiên cứu cho rằng: một trong...

Tượng Chúa Jesus lớn nhất châu Á tại Việt Nam

Nằm trên đỉnh Núi Nhỏ của thành phố Vũng Tàu, tượng Chúa Kitô Vua (còn gọi là tượng Đức Chúa dang tay, tượng Chúa Kitô trên đỉnh Núi Tao Phùng)...

Exit mobile version