Nhà văn Vũ Trọng Phụng định nghĩa :
Đó là một thanh niên mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao, com-lê quần áo trắng toát, đi giày Tây đen bóng, tóc thì bôi cả ký bờ-ri-dăn-tin, đi chiếc xe đạp Tây lẫy chuông leng keng…
Hình ảnh của một công tử có khả năng cưa đổ trái tim người đẹp… núp sau rèm cửa sổ. Cả những bà mẹ nữa họ luôn muốn con gái mình phải có bến đỗ tối thiểu là như vậy, phải là chỗ có thu nhập cao, ăn xài…bảnh bao có vị trí trong xã hội….. Phải làm ngành Bưu điện !
Bưu điện Tây gọi là “Poste”., giới bình dân đọc trại ra thành “Bột”. Lương cao lắm , cứng lắm ……chứ không phải rẻ hay mềm như Bột Mì đâu !