Sài Gòn trái cây ngoại nhập chẳng thiếu thứ gì, vậy mà thứ mình nhớ và ăn ngon lành lại là những cây trái từ miền núi rừng kia.
Ngày nhỏ, mỗi lần ba đi lên đập, phía tuốt bên hòn chồng về trễ là thể nào cũng có chùm mòi cho mình. Giờ lớn mới thấy mình ngày ngô thiệt. Ba về trễ là tại không có cá nên mới ráng đi tìm thứ gì đó để ăn. Ba về, trong gùi phía sau lưng mình luôn là người đỡ gùi xuống (hồi đó học có một buổi nên chiều nào cũng ở nhà). Có khi là mấy cái nấm mỡ tàn, nấm hột gà lâu tàn hơn, có khi có cả nấm mối.
Có những ngày, chẳng có gì để đem về, ba gùi cho mình nhúm lá thông khô để lót trên đó là cả mớ chùm mòi. Mình mê trái chín tím rịm, ngọt.
Ăn hết trái tím, tới trái đỏ chua chua chát chát. Sau này, đọc sách mới biết vị chát cũng tốt cho sức khỏe. Bữa nào, mình cũng chờ ba, ba qui ước: cứ thấy bữa nào ba giắt cái bông nho (ngũ sắc) trên nón là biết gùi ba nặng cá, con lo đỡ nghen. Vậy chớ, lâu lâu cũng bất ngờ, ba đi đem theo hai cái hoa phong lan thiệt thơm cài trên tóc cho mình. Con gái rượu là vậy. Ngày mình đi lấy chồng (dù đã sống xa nhà hơn sáu năm) vậy mà ba khóc, mỗi tuần đều viết một lá thư gửi xuống Phan Thiết cho mình.
Nhắc trái cây rừng làm mình ngồi nhớ, hễ thấy trên “phây” có em nào đăng hình trái rừng là mình nhận ra ngay dù hồi đó học sinh vật chẳng khá gì mấy. Ôi, trái sây, me cúc, cơm nguội, cơm xôi, chùm dầu, chùm muối, chùm chày, dủ dẻ… Trái nào cũng nhớ. Nhớ đến độ, có khi ăn trái việt quất mà không thấy ngon bằng cơm xôi mọng nước ở bờ rào dốc quận hay chỗ nhà bà chín Út. Trái rừng bây giờ đối với mình như là thuốc. Thuốc chữa bệnh nhớ.