Site icon Tạp chí Đáng Nhớ

Dấu ấn phố cổ

Mùa đông ở Hà Nội đã đến, lạnh giá và sương mù phủ kín khắp phố phường. Minh – một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp đại học, và sau bao năm xa cách, cô quyết định trở về quê hương thân yêu – Hà Nội.

Phố cổ Hà Nội trong ảnh của NSNA Lê Vượng.

Minh lớn lên ở trong một căn nhà nhỏ ở phố cổ Hà Nội, nơi có những  ngôi nhà mái ngói nhỏ bé, thường có sân chung, lô nhô nối tiếp nhau từ dãy phố này đến dãy phố khác. Cùng với đó là những di tích như: chùa cổ, đình làng, đền, miếu, quán… và cả những nhà thờ tộc với các lễ hội phong phú diễn ra thường niên trên các phố phường của khu phố cổ Hà Nội. Các phố được ngăn với nhau bởi những chiếc cổng lớn xây như bức tường mà bề rộng chiếm cả mặt đường. Trong mỗi phố là những dãy nhà san sát làm theo kiểu chồng diêm mà nay ta còn thấy ở các phố Hàng Buồm, Hàng Bạc, Hàng Ngang, Hàng Đào… Nó vừa là nhà ở lại vừa là cửa hiệu.

Khi bước chân cô đặt lên từng viên đá cổ xưa, những kỷ niệm bắt đầu ùa về. Cô nhớ lại những buổi sáng sớm tại phố cổ, khi cô cùng bà nội nấu ăn những món ăn truyền thống của Hà Nội. Mùi hương thơm của phở, nem, bánh cuốn lan tỏa khắp nơi, và cô đã hòa mình vào không gian đậm đà hương vị của quê hương.

Mười ba năm trước, bố mẹ và bạn bè tiễn Minh qua Pháp dưới trời thu Hà Nội. Mười ba năm – Một khoảng thời gian chưa dài nhưng cũng không còn quá ngắn. Hoa nở rồi tàn. Lá rụng rồi lại xanh. Vạn vật thay đổi. Thời gian trôi như dòng nước không ngừng. Nhưng đôi khi Minh vẫn thấy mình sao vẫn cứ đứng nguyên hoài nơi đó. Nhắm mắt lại là lại nhớ những mùa lá cũ. Nhớ ký ức mùa thu. Nhớ cây hoa sữa trước hiên nhà. Nhớ những buổi chiều đạp xe loanh quanh phố, hít hà mùi hương tỏa ra từ hàng cây hoa sữa chạy dài từ phố. Mười ba năm sau, cô gái ấy trở về cũng đúng mùa lá rụng và hoa sữa vấn vương trên khắp các phố phường. Hà Nội của mười ba năm qua đã đổi thay rất nhiều. Và Minh cũng thế.

Minh nhìn thấy những con phố nhỏ với những ngôi nhà cổ xưa, mái ngói chạm trổ và cửa kính xanh. Ký ức tuổi thơ như hoá thành những hình ảnh sống động trong đầu cô, như những trang sách chưa từng phai mờ. Nhớ về những trò chơi dân gian như cầu trượt, đá cừu, hay những trận bóng đá nhỏ giữa những ngõ hẹp.

Nhưng thời gian trôi nhanh, mọi thứ thay đổi, và phố cổ Hà Nội cũng không còn như xưa. Những con đường đá đã bị thay bằng nhựa, và những quán cà phê cổ xưa đã thay đổi diện mạo. Nhưng ký ức không bao giờ phai nhạt, và sẽ mãi trở thành một phần không thể thiếu trong tâm hồn Minh.

Nhớ về thời thơ ấu, Minh không giấu được nước mắt. Cuộc sống đi qua nhanh chóng, và những ngày tháng đẹp đẽ dường như chỉ còn lại trong những ký ức. Minh nhớ những buổi chiều hè ấm áp cùng gia đình, nhớ những lần đi chơi, đi chợ cùng mẹ, và nhớ những cuộc hẹn hò đầu đời.

Tuy nhiên, không chỉ có những kỷ niệm vui mà còn cả những lúc buồn. Nhớ về những lần cãi nhau với bạn bè, những lần thất tình, hay những lúc phải đối diện với thất bại và thử thách. Nhưng cũng chính những khoảnh khắc đó đã giúp Minh trưởng thành và tự tin hơn.

Có lẽ, sẽ chẳng bao giờ Minh có thể đi qua hết được nỗi nhớ của mình để đo được chiều dài của hai tiếng “quê hương”. Nhưng Minh biết, trong trái tim bé nhỏ của mình, quê hương không chỉ là xứ sở. Quê hương trong sâu thẳm là căn nhà thân yêu. Nơi ấy Minh có mẹ, có cha, có người em trai cùng lớn lên từ những ngày thơ ấu với những tháng năm dài ngọt đẫm vị yêu thương.

Khi rời xa phố cổ, Minh mang theo trong lòng những kỷ niệm ngọt ngào, như một hộp kỷ vật của quá khứ. Dù thời gian trôi qua, cô sẽ luôn nhớ về phố cổ Hà Nội và những dấu ấn đẹp của tuổi thơ mà cô đã từng trải qua ở đó.

Minh nhận ra rằng dù có bao nhiêu thay đổi xảy ra, Hà Nội vẫn là nơi mà cô gắn bó và yêu thương. Ký ức về quê hương luôn giữ mãi trong tâm hồn cô, như những cánh hoa sữa đưa cô trở về tuổi thơ, đưa cô trở về thời điểm đẹp nhất của cuộc đời. Và dù ở đâu, dù có đi xa bao nhiêu, Hà Nội vẫn là nơi Minh gọi là “quê nhà”.

Cuộc sống ở vùng đất Châu Đốc năm 1931

Cùng xem loạt ảnh tư liệu quý giá về con người và cảnh vật ở tỉnh Châu Đốc năm 1931, được nhiếp ảnh gia Pháp Gabriel Monod-Herzen (1899 – 1983)...

Lê Thánh Tông và Lê Thánh Tôn là một

Ở Thành phố Hồ Chí Minh, có con đường trước cửa UBND TP đặt tên là Lê Thánh Tôn. Còn ở TP Hà Nội, lại có con đường mang tên...

Thằng Cuội trong ký ức của nhạc sĩ Lê Thương và nhạc sĩ Phạm Duy

Có hai nhạc phẩm quen thuộc cho mùa Trung thu cùng viết về “Cuội”, của 2 nhạc sĩ thế hệ thế hệ đầu của tân nhạc, đó là ‘Thằng Cuội’...

Chuyện tình buồn của “Hoa trắng thôi cài lên áo tím”

Tên tuổi soạn giả Kiên Giang – Hà Huy Hà (1929-2014) gắn bó với nhiều vở cải lương nổi tiếng như “Áo cưới trước cổng chùa”, “Sơn nữ Phà Ca”,...

Đạo thờ cúng Tổ Tiên của người Việt

Phan Kế Bính ở những năm đầu thế kỷ 20, theo xu hướng Duy tân của các nhà nho, nhất là Ðông Kinh Nghĩa Thục, đã nhận xét về tục...

Tìm hiểu hai chữ “cù là”

Bên cạnh các loại dầu gió chủ trị cảm mạo, dầu cù là cũng được dân chúng khắp nơi sử dụng một cách phổ biến, nhất là dùng để bôi...

Đi tù vì “nhạc vàng”

Năm tôi lên 10 tuổi, mẹ tôi đi xuất khẩu lao động từ Cộng hòa Dân chủ Đức về.Trong hành trang của bà, có một túi vải to khá nặng,...

Thiên đường nghỉ dưỡng Cửa Tùng những năm 1930

Bãi biển Cửa Tùng (thị trấn Cửa Tùng, huyện Vĩnh Linh, tỉnh Quảng Trị) từng được mệnh danh là “thiên đường của những bãi tắm”. Vào đầu thế kỷ 20,...

Có 16 hay 18 vị La Hán?

Mục Chuyện Đông chuyện Tây trên Kiến thức ngày nay, số 105 đã khẳng định là chỉ có 16 vị La Hán. Nhưng gần đây, Nhà xuất bản Đồng Nai...

Nguồn gốc Dầu cháo quẩy (giò cháo quẩy)

Quẩy hay còn được gọi là bánh quẩy, giò cháo quẩy hay dầu cháo quẩy, là một loại thực phẩm phổ biến ở châu Á. Chúng được làm từ bột...

Thượng/ Thướng và Hạ/ Há

Thơ Đường hay có những câu như:  “Cố nhân Tây từ Hoàng hạc lâu Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu...” hay “Dục cùng thiên lý mục Cánh thướng nhất...

Họ Hoàng – Huỳnh có phải là một?

Tôi đã đọc mục Chuyện Đông chuyện Tây của Kiến thức ngày nay, số 142 và có ý kiến như sau: Tôi nhất trí về cơ bản với lời giải...

Exit mobile version