Site icon Tạp chí Đáng Nhớ

Vụ mất tích ám ảnh

Sau vụ mất tích đầy bí ẩn và kỳ lạ của cả gia đình 4 người cùng chó cưng và xe hơi, không ai tìm ra dấu vết gì. 1 năm sau cảnh sát mới phát hiện tung tích của họ nhưng tất cả các câu hỏi cho đến nay vẫn không được giải thích thỏa đáng.

Ngày 4 tháng 6 năm 2001, bà Junko Yamagami (52 tuổi) dự kiến có chuyến công tác tại thành phố Đại Liên (Trung Quốc).

Trước khi lên máy bay bà còn có một cuộc họp tại công ty du lịch mà bà đang làm việc. Tuy nhiên, suốt cả buổi sáng hôm đó, đồng nghiệp trong công ty không hề thấy bóng dáng của bà Junko xuất hiện, bà không đi họp cũng không lên máy bay đi công tác nước ngoài.

Đến trưa hôm đó, vì lo lắng có chuyện chẳng lành nên đồng nghiệp của bà Junko đến tận nhà hỏi thăm, bà Junko sống cùng chồng tên Masahiro và mẹ chồng Saegus, nhưng nhân viên công ty không thấy ai ở nhà, cả con chó cưng của gia đình và chiếc xe hơi thường đậu trước cửa cũng không còn ở đó.

Đây là vụ mất tích kỳ lạ gây ám ảnh Nhật Bản.

Con gái của bà Junlo, một giáo viên tiểu học 26 tuổi tên Chie cũng bị mất tích khó hiểu. Cô Chie vốn sống một mình trong một căn hộ ở gần thành phố Takehara. Được biết, buổi tối trước hôm xảy ra sự việc, cô Chie có đến thăm bố mẹ và ngủ lại ở đó.

Đồng nghiệp của Chie cho biết vào khoảng 9h30 tối, cô nhặt một ít đồ trang điểm từ một đồng nghiệp và sau đó đi về nhà của cha mẹ cô ở thị trấn nhỏ Sera.

Hàng xóm của gia đình bà Junko cho biết họ đã nghe thấy tiếng đóng cửa xe rất mạnh vào khoảng 10h 50′ tối hôm đó nhưng không ai chắc chắn đó là tiếng đóng cửa xe của cô Chie hay là tiếng đóng cửa xe của gia đình này trước khi rời đi.

Còn người giao báo của gia đình thì cho biết vào khoảng 4h đến 5h sáng, anh ta đến và đã không thấy chiếc xe đậu ở đó.

Bà Junko Yamagami (trên, bên phải) cùng chồng (trên, bên trái), con gái Chie và mẹ chồng (dưới, bên phải).

Một điều kỳ lạ nữa là cửa trước ngôi nhà của bà Junko có khóa cẩn thận nhưng cửa sau lại mở, tuy nhiên mọi đồ đạc trong nhà đều vẫn y nguyên và không có dấu hiệu bị kẻ trộm đột nhập. Đèn bếp vẫn được bật sáng trưng, thậm chí đồ ăn sáng cũng đã được chuẩn bị.

Mọi đồ vật trong ngôi nhà đều bình thường nhưng có chi tiết lạ là bộ đồ ngủ của bà Junko biến mất, đôi giày vẫn ở đó nhưng đôi dép thì không.

Hành lý của bà Junko và 150.000 yên mà bà đã chuẩn bị sẵn cho chuyến đi vẫn ở trong nhà, máy nhắn tin của ông Masahiro cũng vậy. Từ đó, cảnh sát suy luận rằng mọi sinh hoạt của gia đình này vẫn bình thường nhưng đột ngột có chuyện gì đó khiến họ lên xe gấp mà không kịp mang theo bất cứ thứ gì ngoài chú chó cưng.

Cô Chie không sống cùng nhà với bố mẹ và bà nội.

Sau 1 năm miệt mài tìm kiếm nhưng cảnh sát vẫn không có được kết quả như mong muốn. Điều tra các mối quan hệ của gia đình, cảnh sát được biết họ không hề có mâu thuẫn hay thù hằn gì với ai. Mặc dù ông Masahiro có nợ một ít tiền nhưng nó không quá nhiều đến mức cả gia đình phải chạy trốn như vậy.

Chiếc xe của gia đình bà Junko.

Khi vụ án đang chìm dần vào bế tắc thì đột nhiên, vào ngày 7 tháng 9 năm 2002 cảnh sát tìm thấy một chiếc xe hơi bị chìm dưới hồ nước gần nhà bà Junko. Chiếc xe chứa hài cốt của cả 4 người nhà bà Junko và chú chó của họ, phần thịt gần như đã bị phân hủy chỉ còn lại những bộ xương.

Cả 4 người đều thắt dây an toàn, quần áo trên người nạn nhân dường như là đồ ngủ, mặc dù đã bị phân hủy gần hết. Không có dấu hiệu xô xát ở trong xe hoặc bất kỳ tác động nào từ bên ngoài vào chiếc xe. Kết quả giám định không xác định được nguyên nhân cái chết của họ, cũng không có dấu hiệu cho thấy bị tấn công.

Cảnh tượng bên trong chiếc gây sốc cho cảnh sát và mang đến những câu hỏi mà đến nay vẫn chưa có lời giải thích thỏa đáng rằng: Vì sao gia đình họ lại vội vàng đi ra ngoài trong đêm tối? Họ muốn đi đâu hay chạy trốn điều gì? Tại sao chiếc xe lại bị đâm xuống hồ nước?

Vì ông Masahiro ngồi ở ghế lái nên cảnh sát nghi ngờ rằng đó là một vụ giết người và tự sát hoặc tự tử tập thể.

Việc gia đình bà Junko đột ngột rời đi khiến nhiều người nghi ngờ. Nếu ông Masahiro thực sự đã giết tất cả mọi người thì làm thế nào ông ta lại có thể thuyết phục (hoặc đe dọa) để các thành viên khác trong gia đình lên xe, đặc biệt là khi họ đã chuẩn bị bữa ăn sáng tươm tất? Hay ai đó đã buộc họ rời đi? Có lẽ họ đã cố gắng tránh xa ai đó và Masahiro vô tình lái xe xuống nước?

Hàng loạt câu hỏi được đưa ra nhưng không một ai có lời giải thích thỏa đáng và cho đến nay nó vẫn là vụ mất tích kỳ lạ gây ám ảnh Nhật Bản.

Mía ghim – Món ăn vặt đường phố nổi tiếng ở Sài Gòn

Thời trước năm 1975, mía ghim là món ăn vặt đường phố nổi tiếng ở Sài Gòn. Vào thời điểm đó, người ta hay ăn mía (nhả bã) chứ không...

Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật – Tể tướng tài ba Đại Việt

Bên cạnh tài quân sự kiệt xuất, danh tướng Trần Nhật Duật của nhà Trần còn được sử sách ghi nhận với tài ngoại ngữ có một không hai của...

Phải chăng ” lời chào cao hơn mâm cỗ “?

Trong tiếng Việt từ "chào" thường đi đôi với từ "hỏi" và từ "mời", cách chào hỏi, chào mời, chào thưa ở mỗi địa phương có một phong tục khác,...

Cần Thơ – Gạo trắng nước trong

“Cần Thơ gạo trắng nước trong, ai đi đến đó lòng không muốn về” – Những địa danh nổi tiếng như bến Ninh Kiều, chợ nổi Cái Răng, cùng hệ thông sông ngòi...

Cơ thể con người chứa bao nhiêu máu?

Con người sẽ không thể tồn tại nếu thiếu máu trong cơ thể. Lượng chất lỏng thiết yếu này trong cơ thể một người trưởng thành đủ để đổ đầy...

Thói ghen ghét, đố kỵ của người Việt

Sự ghen ghét, đố kỵ hình thành khi một người cảm thấy mình thua kém người khác và tức giận vì điều đó. Sự ghen ghét, đố kỵ thường không...

Giai Thoại Văn Chương

Giai thoại là những chuyện hay và lạ được truyền tụng trong mọi từng lớp dân gian. Cũng như các truyện cổ tích, phong dao, tục ngữ, giai thoại cũng...

Thành ngữ “Ăn ốc nói mò”

Ăn ốc nói mò là thành ngữ để chỉ hành động nói năng không có căn cứ. Mới nghe qua dường như có thể giải thích thành ngữ này nhờ...

Tết Hàn thực trong tôi

Mùng Ba âm – Tết Hàn thực – hạnh phúc giản dị là lẽo đẽo theo bước mẹ đi chợ rồi tíu tít bên các em nhỏ, quây quần bên...

Nhớ còi tàu tuyến xe lửa Đà Lạt Tháp Chàm

“Những chiều nghỉ học, tôi hay tới,/ Đón chuyến tầu đi, đến những ga./ Tôi đứng bơ vơ xem tiễn biệt,/ Lòng buồn đau xót nỗi chia xa”. Đó là...

Phở – Thiên Biên Ký Sự

Tái chín nạm giò vè, tiêu ớt rau thơm giá sống Sách gầu gân mỡ sụn, tương chanh nước béo hành trần. Bác giáo lõ mắt dòm tôi với bát...

Từ “ Thầy” hay “Thầy Giáo” có từ bao giờ ?

Đối với dân Nam kỳ lục tỉnh thời Pháp thuộc, cứ hễ dân công chức, có ăn có học thời người ta gọi là thầy Hai, người Hoa buôn bán...

Exit mobile version