Site icon Tạp chí Đáng Nhớ

Buông tay cũng là một loại hạnh phúc!

Trời mưa. Tiếng giọt nước giỏ trên gianh lộp bộp, rồi lặng lẽ buông mình vô vọng xuống hiên.

Đêm càng lạnh. Cánh hoa mỏng manh run rẩy ôm mình chống trọi trong tiếng gió rít gào.

Căn phòng vắng lặng. Mâm cơm còn nguyên vẹn đã cạn đi hơi ấm cuối cùng.

Tiếng mưa át đi tiếng thở dài… Một tiếng thở rất dài…

Anh… anh có biết đây là đêm thứ bao nhiêu em chờ anh như vậy? Anh đã hẹn nhưng lại vẫn cứ quên.

Em biết anh đang ở đâu, với ai và làm gì. Nhưng phận làm vợ anh lại không cho em cái quyền can thiệp quá sâu vào công việc của chồng. Anh nói đó là công việc, nhưng em biết rằng đó chẳng phải việc công.

Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của chúng ta, ngày mà cách đây ba năm anh từng hứa sẽ ở bên em mãi mãi. Em đã từng khóc vì hạnh phúc, còn hôm nay em lại khóc vì sự cô đơn.

Cô gái ấy, người thứ ba xuất hiện. Dẫu anh giữ kín không để cô ta phải lộ diện, nhưng bằng linh cảm của đàn bà, từng chút từng chút một cứ lộ ra trước mắt em.

Ngày hôm nay, cô ấy đã chính thức tuyên bố rằng sẽ cướp anh khỏi tay em. Em không tin, bởi em nghĩ anh muốn giấu em cũng có nghĩa là còn chút tôn trọng với cuộc hôn nhân của chúng mình. Và em nghĩ chỉ cần mình không buông thì tình yêu này vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Nhưng sự thật phũ phàng lại bóp nghẹt tim em, khi chính anh thừa nhận rằng mong muốn được ở bên cạnh cô ta chứ không phải em như ngày xưa nữa.

Và em nhận ra mình là kẻ thất bại thật sự.

Em thua không phải vì mình kém bản lĩnh để tranh giành với cô ấy, mà em thua là bởi trái tim người đàn ông mình yêu thương không đặt ở chỗ mình.

Em đã từng mong tình cảm của anh là chút say nắng nhất thời, sau cơn mưa anh sẽ về cùng em với bầu trời sáng. Nhưng mưa tan lại kéo thêm một cơn mưa khác. Em đã mệt mỏi rồi, khi chờ đợi những cơn mưa…

Mưa hôm nay lớn hơn mọi hôm thì phải? Nhưng sao trong lòng em lại bình thản đến thế? Phải chăng là em đã chấp nhận số phận của đời mình, rằng đã đến lúc bước chân nên ngừng lại?

Em không muốn cảm xúc bị mài mòn mỗi ngày trong sự cô đơn, bởi người từng yêu đã không còn yêu em nữa. Hôn nhân chỉ là sự trói buộc của một tờ giấy, trói được hình hài nhưng chẳng trói được tâm tư.

Anh đã chẳng còn yêu em nữa, thì từ ngày mai em phải học cách yêu thương chính mình. Không phải em không muốn níu kéo anh, nhưng em đã cố gắng đủ rồi. Một bàn tay vươn ra cũng cần có một bàn tay khác đón lấy. Nếu chỉ chơi vơi một mình thì đến lúc mỏi đành phải buông thôi.

Chờ đợi không đáng sợ, đáng sợ là không biết phải chờ đợi đến bao giờ. Và khi chờ đợi một người sẽ không quay trở lại, em nhận ra rằng… buông tay cũng là một loại hạnh phúc!

Tản mạn về lợn trong văn chương

Lợn trong văn học Việt Nam Có thể nói, lợn là một trong lục súc rất quen thuộc với đời sống của người dân quê Việt Nam. Sự gần gũi...

Khoa cử ở Việt Nam

Xã hội ta xưa đại để chia ra làm hai loại người: quan và dân. Quan là người giúp vua điều khiển guồng máy chính trị để đem lại trật...

Đôi đũa trong văn hóa Á Đông

Đôi đũa là vật dụng phổ biến tại các nước Á Đông, hình dạng của nó cũng rất phù hợp với thói quen ẩm thực tại xứ sở này. Do...

5 loại vũ khí đáng sợ nhất trong Thế chiến I

Một số vũ khí nguy hiểm đến mức khiến nhiều khu vực trở thành vùng đất chết và bị cấm sử dụng trong các cuộc chiến tranh sau này. Súng...

Tính vô tổ chức của người Việt

Người Việt mình là những người không thể làm việc nhóm, chúng ta thường nhận xét về nhau như vậy, và cũng từng nghe người nước ngoài nói về người...

Lê Lợi có phải là người Mường?

Đồng bào vùng Lam Sơn ngày nay vẫn thường gọi Lê Lợi là đạo Cham và Nguyễn Thận ở Mục Sơn là đạo Mục. Căn cứ vào những tài liệu...

Không hề có chuyện Cao Bá Quát sửa lỗi phạm húy trong bài thi của thí sinh

Từ trước đến nay, khi đề cập đến sự kiện Cao Bá Quát (1809-1855) sửa bài thi cho thí sinh trong khoa thi Hương năm 1841 tại trường thi Thừa...

50 Cặp Lục Bát Hay Nhất Trong Truyện Kiều Của Nguyễn Du

Truyện Kiều là một tác phẩm của đại thi hào Nguyễn Du, gồm 3.254 câu. Đây là một tuyệt tác kinh điển có một không hai của nền văn học...

Văn nghệ đứng đường

Một nhà làm báo tuyên bố : “Tôi không dám dùng lối diễn tả bằng văn nghệ nữa, vì văn nghệ là một thứ đại xa xí phẩm rất khó...

Long Xuyên thập niên 1920

Đầu thế kỷ 20, tỉnh lỵ Long Xuyên (tỉnh Long Xuyên cũ, nay là TP Long Xuyên thuộc tỉnh An Giang) là một trong những đô thị sầm uất nhất...

Thế nào là “Xui nguyên giục bị” ?

“Xui nguyên giục bị” có nghĩa là để chỉ hành vi xúi bẩy người này, kích động người kia, làm cho hai bên vốn đã mâu thuẫn lại càng mâu...

Điều thú vị về logo của các hãng xe ô tô nổi tiếng thế giới

Đằng những logo của các hãng xe ô tô nổi tiếng thế giới như Toyota, Mitsubishi, Rolls Royce… là một quá trình phát triển dài cùng với những câu chuyện...

Exit mobile version