Site icon Tạp chí Đáng Nhớ

Xe ôm

Trời Hà Nội bắt đầu vào đông, những cơn gió lạnh mang theo hạt mưa lay bay thổi qua cửa sổ. Tôi nằm co ro bên cạnh là thằng Nam. Tiếng gió cứ rít mang theo những cơn mưa ngày càng đậm hạt hơn.

Sáng nay tôi tự cho phép mình nghỉ một buổi chủ nhật. Cái nghề chạy xe ôm như tôi ngoài lịch hẹn trước ra thì đều phải lang thang khắp phố, hoặc ra quán trà đá bà Lành ngồi đó đợi khách ở mấy khu chung cư và khách sạn. Hôm qua đài báo gió mùa về, ít người ra đường, tôi cũng không có khách đặt lịch hôm nay.

Nhà trọ tôi thuê, tôi và thằng Nam ở. Kể từ ngày thằng Nam em họ tôi ra học đến nay cũng được gần bốn năm. Giờ nó thực tập xong, chuẩn bị ra trường. Trong khi tôi mải mê ngủ, thằng Nam đã mò dậy đi đâu đó, rồi về gọi lớn:

– Anh Hùng ơi, dậy đi!

Tôi trả lời ề à:

– Hôm nay tao nghỉ, mày cho tao nghỉ thêm chút đi, dậy làm gì sớm.

Nó lúi húi kéo chiếc chiếu ra, rồi lấy bát. Nghe tiếng bát đũa, tôi lại ngán ngẩm nghĩ đến món xôi mỗi buổi sáng thằng Nam hay mua:

– Tao không ăn đâu, mày ăn đi.

Thằng Nam kéo chân tôi nói:

– Anh dậy uống với em vài ly, mai em về quê, không biết khi nào em mới ra.

Đôi mắt nó buồn buồn. Tôi thấy bất ngờ, thằng Nam mỗi khi về đều nói trước mà về cũng chỉ tranh thủ mấy ngày, sao hôm nay nó lại bảo vậy. Căn gác trọ này hai anh em tôi với bao kỷ niệm vui buồn, quả thực nếu không có thằng Nam tôi cũng thấy lạc lõng. Ngót nghét 30 tuổi, những người như tôi giờ lẽ ra phải có gia đình vợ con rồi, thế mà tôi vẫn đi về một mình với căn nhà trọ. Trước giờ chỉ duy nhất có cây đàn và thằng Nam là nghe tôi tâm sự. Nó hay an ủi: “Anh là người tốt mà, rồi sẽ gặp điều lành”. Cái nghề xe ôm, kiếm đủ tiền trong ngày mà không bị lừa, bị cướp, hay không gặp mấy anh cảnh sát giao thông là lành rồi đó.

Tôi ngồi bật dậy:

-Mày về không ra nữa là sao?

Nam không trả lời trực tiếp, chỉ đưa đôi mắt nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài gió vẫn thổi mạnh, cây lộc vừng cứ đung đưa qua lại văng những giọt nước đọng lại trên lá vào cái thành cửa sổ. Tựa mình vào tường, nó moi gói thuốc cuối giường của tôi, châm thuốc, rồi từ từ nói:

– Nhà em bố mẹ già rồi, chị gái thì lấy chồng ở tận Tây Nguyên, đợt vừa rồi bão lại đổ bộ vào làng em…

Nó nhìn theo làn khói suy tư rồi nói tiếp:

– Em phải về giúp bố mẹ dọn lại cái mái nhà bị tốc ngói. Sau đó em sẽ xin lên thị trấn làm công nhân, ở đó để tiện đi lại chăm lo cho bố mẹ e.

Thằng Nam cúi xuống rót chén rượu đẩy về phía tôi:

– Anh uống với em một ly nhé

Chén rượu nuốt vào thấy bụng cay cay, đúng là mỗi người một cảnh ngộ.

Nhìn thằng Nam bước đi xa dần trong mưa bay, tôi thấy lòng mình chua xót…

Còn nhớ lần tôi phải về quê thăm mẹ ốm. Ấy là lúc tôi quyết định làm xe ôm vì thất nghiệp, mà chạy mãi không kiếm đủ tiền về. Hôm đó tôi qua gửi tiền trọ, cô Vân dặn:

– Con cứ cầm tiền về thăm mẹ đi, nếu chú hỏi thì bảo cô thu rồi.

Đến khi ra ngõ gặp chú, định gửi tiền, thì chú lại nắm tay bảo:

– Con cứ cầm tiền về thăm mẹ đi, nếu cô hỏi thì bảo chú thu rồi.

Tôi hiểu vì sao thằng Nam lại quyết định như vậy. Nó đi, căn phòng giờ chỉ còn tôi với cây đàn. Đã lâu tôi không đàn, cũng bới cái quá khứ buồn đằng sau nó.

Tôi thuê trọ trên tầng hai của căn nhà ba tầng đã hoen ố, nằm cạnh căn biệt thự của cô Vân chủ nhà. Ba năm trước, con gái cô Vân du học về, những ngày đó tôi hay dậy sớm, lắng nghe tiếng chổi mỗi sáng tinh mơ, lòng bồi hồi. Cứ sáng có tiếng chổi quét là tôi lại mò dậy ngắm Ngọc Lan qua khung cửa sổ.

Ngọc Lan thường quét sân rồi ngồi ở cái ghế đá ngắm bình minh. Bên đó đất rộng, trước nhà trồng chi chít cây. Nhà cô có cả mấy người làm vườn và quét dọn, nhưng không hiểu sao Ngọc Lan vẫn dậy sớm.

Cũng có lần Ngọc Lan bắp gặp ánh mắt tôi nhìn cô qua khung cửa sổ, cô chỉ nhẹ cười… Tôi biết mình cũng chẳng xứng với cô, nên thi thoảng ôm đàn ra đánh những khúc nhạc buồn.

Tôi nhớ có lần Ngọc Lan qua chơi. Cô hỏi:

– Anh Hùng công việc hôm nay thế nào?

Tôi gãi đầu, trả lời có chút chua chát:

– Thì em biết rồi đấy, nghề xe ôm cũng chỉ kiếm tiền đủ sống qua ngày.

Ngọc Lan cười, như hiểu được, cô nói:

– Ở nước ngoài mọi người không đánh giá con người bằng nghề nghiệp đâu anh.

Ngọc Lan nói tiếp:

– Khi nào rảnh anh Hùng chở Ngọc Lan đi ngắm Hồ Tây nhé?

Tôi bối rối:

– Ngọc Lan.. muốn đi lúc nào cứ bảo tôi… tiền xe ôm miễn phí…

– Miễn phí là sao?

– Ờ thì…

Trước ngày Ngọc Lan đi, cô Vân và chú Thành gọi tôi qua ăn cơm. Cô chú coi tôi như người trong nhà, nên thường hay gọi qua ăn cơm cùng. Nhưng lần ấy tôi nhất định lảng tránh…

Hôm đi, Ngọc Lan nhìn tôi ngập ngừng:

– Giá anh Hùng…

Tôi cười buồn, tiễn Ngọc Lan. Sau này cô Vân nói Ngọc Lan đã kết hôn ở Nga, từ đó cây đàn cũng trở nên xa lạ.

Hôm nay căn phòng trống vắng, chỉ còn mình tôi. Sáng tôi dậy sớm chở cô Vân ra hồ. Cái ngõ trọ quanh co cứ như chính cuộc đời tôi vậy…

Lê Nguyên

Hà Nội năm 1930 nhìn từ máy bay

Cùng khám phá mọi ngóc ngách của Hà Nội thập niên 1930 qua loạt ảnh đặc sắc do người Pháp chụp từ máy bay. Khu vực phía Tây hồ Hoàn...

“Thằng” bố vợ tôi

Gọi bố vợ bằng thằng là điều không ai chấp nhận được. “Tứ thân phụ mẫu”, cha mẹ vợ hay cha mẹ chồng đều phải được kính trọng, thương yêu...

Bánh cuốn Thanh Trì – “quà chính tông” Hà Nội

Bánh cuốn Thanh Trì lâu nay được coi là một trong vài thứ đặc sản hàng đầu của đất Thăng Long. Món quà quê dân dã mà rất đỗi tinh...

Đừng bao giờ mượn ước mơ của người khác

“Tại sao tôi phải trì hoãn ước mơ chỉ vì sợ người khác đánh giá sai về mình? Sao tôi phải sống theo tiêu chuẩn của người khác”( Phạm Lữ...

Hình ảnh về nghề phát thư thời Pháp thuộc

Dưới chế độ quân chủ, vấn đề đưa tin là chỉ có trong lãnh vực triều đình. Người dân thì chỉ có thể chờ cơ hội để nhờ người này...

Chuyện Thúng, Mủng, Rổ, Rá

Lúa đã cấy xong, nước nôi ngoài ruộng cũng đã ổn, được hôm rảnh việc, anh Tuy đem rựa ra ngồi dựa gốc mít vót nan để đan thêm mấy...

Thất Phúc Thần – 7 vị thần may mắn của Nhật Bản

Nhật Bản có nhiều vị thần ảnh hưởng không nhỏ đến đời sống tinh thần của người dân nước này, trong đó có Thất phúc thần tượng trưng cho sự may mắn...

Trang phục Miền Nam năm 1935

Các hình vẽ của chuyên khảo trang phục người An Nam ở Miền Nam năm 1935 (Monographie dessinée de Indochine Cochinchine (năm 1935) Tome 2) Bộ Chuyên khảo bằng tranh...

Nhớ lại Nghĩa trang Mạc Đỉnh Chi giờ đã thành dĩ vãng

Nghĩa trang Mạc Đỉnh Chi xưa còn có tên là nghĩa trang của người Châu Âu (Cimetière Européen) hay nghĩa trang Massiges hoặc Đất thánh Tây theo cách gọi của...

Cuba nghèo vì Fidel Castro hay vì Mỹ?

Để đánh giá một cách khách quan di sản của Castro, sự phát triển của Cuba và những cải cách ngày nay, chúng ta không thể vờ như sự phong...

Kinh rạch Sài gòn xưa

Sài gòn, Chợ lớn xưa là vùng đất đầm lầy, trũng nước giao thông chủ yếu bằng đường thủy. Quá trình phát triển thuở ban đầu những kinh rạch được...

Thế nào là phong thủy và thầy phong thủy

Phong thủy luôn được coi là một trong những bộ phận cấu thành nên văn hóa truyền thống Á Đông và khá phổ biến trong dân gian. Người xưa nói:...

Exit mobile version