Site icon Tạp chí Đáng Nhớ

Chút chuyện quanh cái giếng làng tôi

Từ nhỏ, tôi đã nghe mẹ kể về giếng làng. Và tôi biết, mẹ dành nhiều tình yêu cho cái giếng ấy. Giếng làng đã đi vào tâm hồn, đi theo mẹ tôi, và dĩ nhiên là rất nhiều người làng tôi nữa, đi suốt cuộc đời cho đến tận hôm nay. Ấy vậy mà, từ khi còn nhỏ cho đến khi lớn lên, tôi không được chiêm ngưỡng cũng như có chút kỷ niệm gì liên quan đến cái giếng làng đó. May thay hôm nay, người làng tôi vô cùng phấn khởi khi các thế hệ người già, người trẻ đã chung tay khôi phục lại được cái giếng làng. Người già được sống lại ký ức xa xưa, người trẻ cũng được đắm mình trải nghiệm một tình yêu làng qua cái giếng quê hương.

Làng tôi tên là Thành Phú, được hình thành trên bãi bồi của dòng Mạn Định. Thuở xưa con sông thông dòng sông Mã, nay thì không còn nữa, nó đã bị ngăn thành nhiều hồ nhỏ qua rất nhiều làng ở quê tôi. Mẹ kể, khi còn nhỏ hay đi gánh nước ở giếng. Nước giếng rất trong. Già trẻ thi nhau gánh mà nước như chẳng vơi đi. Giếng được xây bên bờ sông cũ nên đêm đến, trai gái trong làng đi gánh nước hoặc rảnh rỗi tụ tập bên giếng, hay hát đối qua lại với nhu hoặc với trai gái bờ bên kia. Nghĩ thật vui, tiếc rằng xã hội phát triển, những hoạt động vui ấy giờ đã trôi vào dĩ vãng xa xăm.

Giếng làng trong mắt tôi hình tròn như mặt trăng. Mỗi khi đi qua tôi đều nhìn qua, nó chỉ như cái ao cũ kỹ thả đầy bèo tây. Mẹ tôi bảo, từ khi các nhà trong làng tự đào giếng riêng, cái giếng chẳng còn vai trò cung cấp nước nữa. Người dân làng lãng quên giếng, theo thời gian, giếng tự biến mình thành cái ao, bờ đất sạt sụp cỏ dại. Nó chỉ còn trong tâm trí người già tiếc nuối kể lại cho cháu con. Chúng tôi cũng chỉ mơ hồ tưởng tượng chuyện xa xưa.

Khi ấy, đào giếng rất vất vả. Người ta phải đào thử để tìm mạch nước trong để đào giếng. Cái giếng làng phải đặt ở nơi phong thủy phù hợp. Và thật tuyệt là khi ấy, các cụ “khảo sát” lại đúng được vị trí đầu làng, ngay sát bờ sông. Tôi nghe kể lại, khi đào giếng, các cụ đã chạm đúng vào mạch làm nước phun mạnh không ngừng. Các cụ đã kịp thời dùng mấy khúc gỗ lim to chặn vào điều chỉnh. Ấy thế mà khi giếng bị bỏ hoang, bùn tụ lại, nhiều lần người ta vét bùn, không tài nào tìm lại được những khúc gỗ lim ấy. Câu chuyện gỗ lim truyền miệng suốt mấy trăm năm.
Quả thật, nhờ cây đa, bến nước, giếng làng… mà biết bao thế hệ xa quê, mỗi khi nhắc đến làng lại rưng rưng nỗi nhớ quê hương. Dù cho xã hội phát triển, nhưng mảnh hồn làng luôn mãi ở tâm trí mỗi người. Những người xa quê trở về luôn tụ họp bên cái giếng cổ mặc dù nay chỉ còn là bờ đất. Nhiều người có ước mơ làng mình cũng tôn tạo lại được cái giếng làng như những làng khác. Điều này cũng có vẻ hợp lý, vì khi xã hội phát triển, đời sống vật chất được nâng cao, dân làng tôi cũng muốn cải thiện tinh thần, tìm về với các giá trị xa xưa.

Từ hai năm nay, lãnh đạo cùng già trẻ làng tôi hô hào, kêu gọi con cháu chung tay tôn tạo. Người xa gần hào hứng ủng hộ nên giếng đã hồi sinh. Trong không khí hân hoan, rất nhiều người đã ủng hộ tiền, gạch, đá, xi măng… Ngày nay đào giếng có vẻ đơn giản hơn vì đã có máy xúc, các phương tiện hiện đại khác. Bùn được múc lên, gạch đá, xi măng hình thành áo mới. Dù bận bất kể công việc gì thì mỗi người dân làng đều phải qua giếng làng để hóng chuyện tân trang. Và một điều đặc biệt đã xảy ra, người ta đã tìm được những khúc gỗ lim huyền thoại trong truyền thuyết. Ai nấy đều hân hoan, ca ngợi cổ tích là có thật.

Nay giếng đã tái sinh, thay hình dạng, nhưng tình cảm người làng vẫn tràn trề, thậm chí còn trào dâng. Dù chưa xong, nhưng giếng sẽ trở thành nơi nghỉ ngơi, quần tụ của dân làng. Ghế đá đã được chở đến để khi xong là bày vào khu vực giếng, cây cảnh đã nhiều người đăng ký sẽ cung tiến khi xong. Những vần thơ vang lên, hợp thành tuyển tập. Uớc mơ tôn tạo giếng làng đã thành hiện thực ở làng Thành Phú quê tôi.

Trước 1975, người Sài Gòn đi xe gì?

Có thể nói xe đạp và xe gắn máy là phương tiện di chuyển chiếm đa số tại miền Nam nước ta trước 1975 và cho đến nay. Bài viết...

Nam Kỳ Lục Tỉnh: Đất Nước Và Con Người

Trong lúc luận bàn và tìm hiểu văn hóa và con người trong vùng đất mới, đôi lúc tôi có đế cập đến con người và văn hóa vùng đất...

Đức tính của người có hàm dưỡng cao

Các bậc hiền triết xưa nay đều cho rằng, đối với hành vi của một người, điều đáng ca ngợi nhất chính là “có giáo dưỡng”. Đối với nội tâm...

Nghiên cứu tiếng Việt trước Pháp thuộc

Tình hình nghiên cứu tiếng Việt, cụ thể là làm từ điển Việt ngữ trước Pháp thuộc, tức là trước nửa sau thế kỷ 19, như thế nào khi chữ...

Sửa mũ vườn đào, sửa dép vườn dưa là gì?

Khi đi qua vườn đào, dù mũ đội đầu có bị lệch cũng không nên giơ tay lên sửa mũ, sẽ bị ghi là hái trộm đào. Khi đi qua...

Chai dầu “trị bách bệnh” từng khiến người Sài Gòn mê mẩn

Dầu Nhị Thiên Đường một thời từng được người dân gọi là “dầu trị bá bệnh”. Đau đầu, đau bụng, đau răng, cảm lạnh sổ mũi… người ta đều dùng...

Nguồn gốc phát minh giấy viết tại Việt Nam

Trên mạng Internet, trang của đài phát thanh Bắc Kinh, phần tiếng Việt đã viết về người phát minh ra giấy viết như sau: “Sự phát minh ra giấy viết...

Sài Gòn thời giãn cách qua tranh

Khu Nhà thờ Đức Bà Sài Gòn thưa vắng, hồ Con Rùa bị chăng dây... được phác họa qua các tác phẩm của Lê Sa Long. Ảnh minh họa Họa...

Những câu nói sâu sắc về cuộc đời

"Life is too deep for words" - cuộc sống quá "sâu" để có thể diễn tả bằng lời. "Life is too deep for words" - cuộc sống quá "sâu" để có...

Sài Gòn và những con phố “xưa, cũ” độc đáo

Tuy không có 36 phố phường như Hà Nội nhưng Sài Gòn lại có những con phố “xưa, cũ” vô cùng độc đáo mà không phải nơi nào cũng có....

Nhược điểm quá lớn khiến quái vật biển Caspian sớm bị Nga khai tử

Ekranoplan (máy bay lai tàu đệm khí) lớp Lun của Liên Xô/Nga từng được kỳ vọng sẽ trở thành "quái vật biển Caspian" đối với nhóm tác chiến tàu sân...

Nguồn gốc lịch sử tên gọi Phù Tang của đất nước Nhật Bản

Không hiểu từ đâu và bao giờ, “Phù Tang” đã mặc nhiên trở thành một mỹ từ để chỉ nước Nhật trong tiếng Việt. Từ này thường được người ta...

Exit mobile version