Site icon Tạp chí Đáng Nhớ

Chạy trời không khỏi một nắng

Một người bạn chuẩn bị trở lại Mỹ nhờ mua ít cá khô đù mang về. Hỏi thăm nhiều nơi và mới phát hiện giờ đây chỉ toàn thủy hải sản khô một nắng.

Khô đù được một mối quen ở Cần Giờ báo cho biết cũng chỉ có khô đù một nắng. Mà thứ này mang qua tới Mỹ mất gần 24 tiếng đồng hồ, không cho vào tủ lạnh ngay, còn gửi đường bưu điện đi tiếp tục đến một nơi khác trên cái hiệp chủng quốc mênh mông ấy, coi như phá sản. Người bạn chép miệng: “[Đành] chịu!”

Nói đến cá khô, mấy ai không thoạt nhớ ngay đến cái mùi cá nướng thơm lừng từ nhà này sang đến hàng xóm. Nhớ ngay đếm bữa cơm ngày mưa, đạm bạc mà ngon. Nhớ đến mùi cá khô nướng từ nhà bên cạnh bay sang.

Nhưng bây giờ hương gây mùi nhớ ấy không còn nữa. Khô một nắng không tạo hương bằng khô… queo. Nếu là cá bổi (sặc rằn) thì mất ba nắng mới khô. Nhất là cá bổi đúng thương hiệu “cá khô bổi U Minh”. Có lẽ chỉ mới có U Minh kịp thời biết xây dựng thương hiệu con cá sặc rằn của họ. Sau đó có Nước mắm Phú Quốc. Chớ không như ông cà phê Ban Mê để ông bạn 16 chữ vàng cuỗm mất thương hiệu Cà phê Ban Mê Thuột, gần đây mới đòi lại được.

Hỏi ông kỹ sư Vũ Thế Thành sao khô một nắng không thơm bằng khô queo. Ông bèn cặn kẽ giải thích. Khô thơm vì trong con cá lượng nước không còn mấy. Khi nướng, lửa tạo nhiệt cao, gây ra hiện tượng browning (chín vàng nâu) – còn gọi là phản ứng Maillard, làm dậy mùi hương. Trong khi con khô một nắng nước còn rất nhiều, khi nướng không tạo ra hiện tượng browning. Nhưng bù lại cái nước ngọt tự nhiên (natural juice) của con khô sắc lại, khiến thịt ngọt đậm đà hơn. Mỗi cái có vị ngon riêng. Như Kiều với Vân (cái này chắc chỉ có ông Du và ông Trọng là rành sáu câu).

Nhưng tôi vẫn không nguôi được mùi hương cá khô. Hương cá khô gây nhớ trong tôi không phải là hương khô mực sang cả. Mỗi lần nghe mùi cá, không hiểu sao lại nhớ đến khô cá hố. (Nhớ đến biệt danh “Cá hố khô” của cô bạn thời trung học đệ nhị cấp Nguyễn Khoa Diệu Thanh).

Nỗi nhớ ấy đưa ta xuôi về những con khô hố dẹp lép, bề ngang nhỏ bằng hai ngón tay, được ngư dân Cần Giờ cột đuôi từng hai con lại với nhau đem phơi ngoài rào trước nhà sau chuyến đi biển về. Cá hố cỡ hai ngón tay rõ ràng không bán tươi ở chợ được, vì không có mấy thịt. Nhưng chỉ cần bắt lên phơi nắng ngay, thời vị ngọt mặn vừa ăn, nướng lên thơm đến run mũi. Khi ăn lại nhai luôn cả xương.

Nói đến khô, phải nói đến công đoạn nướng. Cả một nghệ thuật đấy! Nướng sao cho con cá vừa chín tới, đủ thơm lừng. Thịt không bị rốc. Ăn sao mà ngon. Càng ngon càng sân si căm giận những lần vào hàng quán kêu con khô khoai chấm mắm me. Đến khi món được dọn ra thì, bẻ một miếng cắn thử, nó đã khô muốn mục – hạng cá rẻ tiền nhất chợ Bình Tây, chợ Bình Điền.

Trong các loại khô, ngon nhất, không phải mực đâu nhé; ngon nhất là khô cá nóc, đã bị cấm ăn từ cả chục năm nay. Không phải vì bị cấm ăn nên nó ngon, mà nó ngon bản chất. Những người đã từng thưởng thức món này, cho đến chết, hẳn không bao giờ quên.

Bây giờ, khi khô một nắng chiếm lĩnh thị trường, mùi khô đã bay đi rất nhiều. Chỉ còn con cá bổi U Minh. Vốn con cá bổi để tươi ăn không ngon. Nên thân phận của chúng chỉ có một lựa chọn là phơi khô. Món khô bổi U Minh trộn xoài băm là nhứt.

Thứ gì cũng “chạy trời không khỏi một nắng”. Lúc đầu còn thấy ngon. Càng về sau càng làm cho ta nhớ mùi khô. Nhớ đến miền Tây một thời sản vật thủy hải nhiều đến ăn không kịp phải phơi khô để dành ăn mùa mưa. Dở ăn theo đàng mùa len trâu.

May mà khô miền Tây vẫn còn cường thịnh!

Lễ cúng giỗ vào ngày nào?

Lễ cúng giỗ vào đúng ngày mất hay trước ngày mất một ngày? Có người cho rằng phải cúng vào ngày đang còn sống (tức là trước ngày mất), có...

Lại bàn về {Nhạc Vàng}

Cách đây vài năm trong nước bỗng dậy lên cuộc tranh luận về 'nhạc sến' mà có thời còn được gọi là 'nhạc vàng', 'nhạc mùi', 'nhạc phản động' vv......

Những ngộ nhận về Áo Dài Việt Xưa & Nay

Họa sĩ Cát Tường có phải là cha đẻ ra chiếc áo dài hiện đại? Năm 2006, sau khi đọc trong Thế Kỷ 21 (số 201 & 202) loạt bài...

Lăng tẩm Hoàng gia nhà Minh – Thanh

Tổ chức Khoa học, Giáo dục và Văn hóa của Liên hiệp quốc Unesco đã công nhận Lăng tẩm hoàng gia Minh – Thanh là Di sản văn hóa thế...

Đại thắng quân Xiêm trên sông Vàm Nao – Cổ Hủ, thêm một dấu son về niềm tự hào dân tộc!

Còn nhớ, tại cuộc hội thảo “Danh tướng Trần Văn Năng” tổ chức năm 1999 tại Thanh Bình (Đồng Tháp), qua những bài tham luận của các đại biểu, và...

‘Phòng tuyến chùa’ có một không hai tại Nam kỳ: Kỳ 5/Hết – Sự can trường của quân dân Nam kỳ

Sau khi liên quân Pháp - Tây Ban Nha đánh chiếm đại đồn Chí Hòa, quân An Nam theo đường tắt lui về đồn Thị Nghè giáp mặt Sài Gòn,...

Sự khác biệt trong cách gọi con đầu lòng giữa hai miền Nam-Bắc

Ở miền Bắc, con đầu lòng được gọi là con cả (anh cả, chị cả, thằng cả, con cả) trong khi ở miền Nam và miền Trung, con đầu lòng...

Hình ảnh người Việt 100 năm trước qua ống kính nhiếp ảnh gia người Pháp

Nhiếp ảnh gia Pierre Dieulefils đã từng dày công nghiên cứu, tìm hiểu nền văn hóa Việt Nam. Những bức ảnh được chụp từ năm 1885 của Pierre Dieulefils đã...

Một truyện ngắn đầu tiên của Văn Học Việt Nam

Ông Huỳnh Tịnh Của khi viết cuốn Chuyện Giải Buồn đã gom góp lại những chuyện nầy nọ do ông nghĩ ra hay do ông lấy trong sách Tàu, nhưng điều ông...

Ký ức cái vô tuyến đen trắng thời bao cấp

Trong khi Sài Gòn đã bắt đầu có đài truyền hình từ 1966 thì vào thời bao cấp ở Hà Nội, kinh tế thật khó khăn, kỹ thuật chưa phát triển,...

Hà Đồ, Lạc Thư ẩn tàng chữ Vạn của Phật gia, Thái cực của Đạo gia

Người am hiểu lý học, toán quái chắc hẳn đều ít nhiều tìm hiểu về Hà Đồ và Lạc Thư. Hai đồ hình này đều xuất hiện từ thời văn minh...

Nhận diện chân tướng các vị Tổ của người Việt cổ

NHẬN DIỆN CHÂN TƯỚNG ÔNG BÀN CỔ Trong bài Nhận Diện Danh Tính Vua Hùng Vương và Nhận Diện Chân Tướng Vua Thần Nông chúng tôi đã nói tới ông...

Exit mobile version