Site icon Tạp chí Đáng Nhớ

Đi bộ dưới mưa, thong dong tự đắc

Con người nếu cởi mở, thoải mái, thì dù đi trong mưa cũng rất vui vẻ.

Tôi lớn lên ở vùng nông thôn, rất thích những ngày trời đổ mưa. Cả năm bốn mùa làm việc vất vả để ăn no mặc ấm, khi nào thời tiết bất lợi như có mưa, người trong thôn đại đa số là phàn nàn thời tiết không tốt ảnh hưởng tới công việc, nhưng trên thực tế những ngày trời mưa cũng là cơ hội để mọi người có thể nhàn nhã cũng nhau tụ tập, kể những chuyện trên trời dưới đất, hưởng thụ không khí mát mẻ của những ngày nhàn nhã.

Sau này trong sách cổ, tôi đọc được một câu chuyện về cuộc sống điền viên của Gia Cát Lượng có tên “Tình canh vũ đậu”. Thời đó, “mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi”, trong lòng người xưa luôn khao khát một cuộc sống thuận theo trời mà hành động. Loại tư duy này có nghĩa là cho dù trời nắng hay âm u thì ta đều có thể tự an nhàn, ung dung, chẳng bao giờ phải để tâm, lo lắng hay chán nản vì thời tiết không thuận theo mong muốn.

Mưa là một món quà từ thiên đường

Trên thực tế, có rất nhiều quốc gia coi mưa như là món quà mà thiên đường ban tặng. Tôi từng sống một khoảng thời gian dài ở Nhật Bản và Singapore, do lượng mưa lớn, nên hệ thực vật ở hai quốc gia này rất phong phú và tươi tốt. Mưa không chỉ làm tươi mới không khí, mà còn làm sạch mặt đất, đồng thời cũng cung cấp cho thực vật lượng nước dồi dào, do đó tôi cho rằng mưa là món quà từ thiên thượng. Ngược lại, ở những đất nước và khu vực có ít mưa, thực vật kho cằn, nguồn nước khan hiếm và điều kiện sống khắc nghiệt. Do đó, dù là sinh sống hay đi du lịch tôi đều thích lựa chọn những thành phố và địa phương có nhiều mưa. Đi bộ dưới trời mưa mát lạnh, là một cảm giác rất ung dung. Hoặc có thể ngồi bên hiên cửa sổ, ngâm một tách trà ngắm mưa rơi. Đọc sách vào những ngày mưa khiến tôi cảm thấy đặc biệt thoải mái, và cảm hứng viết lách của tôi thường bùng phát trong mưa.

Tất nhiên có rất nhiều người trên thế giới bởi vì cuộc sống quá bận rộn mà không thích những ngày mưa, họ muốn làm việc cả đêm lẫn ngày, đến nửa đêm vẫn miệt mài với công việc. Họ cũng muốn biến những ngày mưa thành ngày nắng, bởi có mưa họ cũng không thể nghỉ ngơi. Họ ghét những ngày trời mưa bởi vì mưa có thể ảnh hưởng đến tiến độ công việc của họ. Mặc dù vậy “trời thì phải mưa, gái phải lấy chồng”, chỉ có thể thở dài bất lực, chi bằng thuận theo ý trời mà phát triển, sức người vốn chẳng thể chống lại ý trời, tốt nhất là “thuận theo tự nhiên”. Trên thực tế chỉ cần dừng việc chạy theo công việc mà thành nô lệ cho nó, nghỉ ngơi thích hợp và buông bỏ những vật ngoài thân, sẽ khiến cho bản thân cảm thấy vui vẻ tự tại.

pxhere

Đời người không cần phải đi quá nhanh

Khi nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống, thực tế mà nói không cần phải đi quá nhanh, trên đường đi có rất nhiều cảnh đẹp, hãy từ từ tận hưởng, trà thơm cũng cần phải ngâm dần dần mới có mùi vị. Vạn sự nếu muốn nhanh thành công thì cũng là nóng vội hỏng việc, lòng làm quá lớn cũng giống việc giết gà lấy trứng, dục tốc thì bất đạt, cuối cùng chỉ kiệt sức mà chẳng đạt được gì.

Thuận trời mà hành, tiêu dao tự tại.

Người nhìn xa trông rộng, nhìn việc thấu đáo, thì không tranh cãi, giành gật.

Người độ lượng, suy nghĩ thoáng, thì không tranh đấu.

Người đắc đạo thuận theo thiên ý, thì không vội vã.

Người đức dày, khiêm nhường, thì không lớn tiếng khoe khoang.

Người biết đủ thường vui vẻ, thì không già.

Khi gặp phải những chuyện không vui vẻ, chúng ta có từng tĩnh lặng suy nghĩ, rốt cuộc là vì thứ gì? Khi chúng ta tìm về khát vọng ban đầu của bản thân, sẽ phát hiện ra những điều không vui vẻ trước mắt vốn chẳng là gì cả.

Bất cứ lúc nào, khi phiền não ập đến, khi trong lòng kích động, hãy nói với bản thân mình: Sống không phải để tức giận mà là để sống một cuộc sống vui vẻ. Thái độ của một người quyết định cảnh giới tinh thần của người đó, thuận Trời mà hành động thì có thể sống một cách tiêu dao tự tại.

Theo Vân Trung Quân, Secret China

Đừng bao giờ đặt ví của bạn xuống đất

Sân bay vốn là một nơi xa lạ. Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế đợi trong nhà ga, cảm thấy thời gian dường như không tồn tại. Có lẽ,...

Bệnh sĩ của nhiều người Việt: Mua iPhone, ăn mỳ tôm trừ bữa

Bạn bè đứa nào cũng iPhone, mình lạch cạch mấy con dế lởm thì nhục lắm, dù có phải ăn mỳ tôm trừ bữa cũng phải cố sắm một cái....

Đầu cua tai nheo là gì?

Khẩu ngữ "Đầu cua tai nheo" được một số  tác giả và từ điển giải thích khác nhau. Nếu Từ điển tiếng Việt do Hoàng Phê chủ biên giảng đầu cua tai nheo nghĩa là "đầu...

Huyền thoại về “nguồn gốc Trung Hoa” của người Việt!

Nghiên cứu mới nhất công bố trên Science và lời Bình Ngô Đại Cáo của Nguyễn Trãi còn là một lời nhắc nhở cho những ai còn ảo tưởng rằng...

Chuyện hồn ma phá án – Chạy đâu thoát khỏi số Trời?

Kẻ sát nhân đã cao chạy xa bay, cứ ngỡ “trời không biết, quỷ không hay”, nào ngờ chạy đâu cũng không thoát khỏi số trời. Vào thời nhà Đường...

Bùi ngùi khói bếp ngày xưa

Một bếp lửa chờn vờn sương sớm Một bếp lửa ấp iu nồng đượm Cháu thương bà biết mấy nắng mưa (Bằng Việt) Cứ mỗi lần dạy cho học sinh...

Hủ tíu từ Mỹ Tho tới Nam Vang

Một cậu học sinh lớp tám mê món hủ tíu, nhất là hủ tíu Nam Vang đạt chuẩn, nhưng lại không biết Nam Vang ở đâu. Hỏi Phnom Penh thì...

Bên trong nhà tù trăm tuổi khét tiếng Hà Tiên

Nhà tù này trước đây được gọi là khám Hà Tiên, do thực dân Pháp xây dựng vào năm 1897 với chi phí 1.800 đồng Đông Dương. Nằm ở phía...

Lào Cai năm 1906 qua ống kính Marthe Imbert

Cùng xem những hình ảnh lịch sử quý giá về thị trấn Lào Cai năm 1906 do nữ nhiếp ảnh gia người Pháp Marthe Imbert thực hiện. Thị trấn Lào...

Kỹ nghệ nước mắm ở Đông Dương (4/7) – Chương III. – Nghiên cứu hóa sinh – giá trị thực phẩm của nước mắm

“Sự phong phú về đạm toàn phần hoặc tốt hơn về đạm hữu cơ tạo ra giá trị thực phẩm của một loại nước mắm và, do đó, làm nên...

Xứ Đàng Trong thế kỷ 17 – Phần 1 – Quốc hiệu và diện tích của xứ nầy

Vào đầu thế kỷ 17, nghĩa là trước đây gần 400 năm, đã có một người Ý tới Đàng Trong. Trong gần năm năm trời, ông đã xem xét và...

Nam Cực Lão Nhân là ai?

Thỉnh thoảng tôi được thấy trong tranh vẽ của Trung Quốc hình một ông già có chòm râu bạc phơ dài đến rún, lại có một cái trán sói vĩ...

Exit mobile version