Site icon Tạp chí Đáng Nhớ

Cảm Nhận Về Ca Khúc “Phận Gái Thuyền Quyên” Của Nhạc Sĩ Giao Tiên Và Nguyên Thảo

Từ nay thôi đành duyên mình lỡ đôi
Dù vương vấn mãi cũng thế mà thôi
Khi xưa thầm nói yêu nhau
Bao nhiêu mộng thắm ban đầu
Thôi xin đừng tiếc nhớ thương chi.

Từ nay đôi mình thôi đừng nhớ mong
Mười hai bến nước biết bến nào trong
Tuy em đành phải sang ngang
Thương yêu ngày cũ chưa tan
Xin anh đừng oán trách người đi.

Thôi! từ đây thôi nhé
Anh về sống âm thầm đếm thời gian
Xóa mờ dĩ vãng mến yêu

Anh, xin hãy quên đi
Cho kẻ vu quy
Cùng người trăm năm thề nguyền gắn bó thủy chung muôn đời

Từ nay thôi đành thương gọi cố nhân
Người đây kẻ đấy cách mấy đò ngang
Đôi ta nào phải thiên duyên
Gieo chi lời trách ưu phiền
Xin thương giùm phận gái thuyền quyên.

“Phận Gái Thuyền Quyên” là một sáng tác nổi tiếng của nhạc sĩ Giao Tiên viết cùng với nhạc sĩ Nguyên Thảo. Bài hát nói về tình yêu lỡ làng của cặp đôi trai gái yêu nhau nhưng phải xa cách nhau, bởi phận người con gái mười hai bến nước yêu một người mà phải lấy một người mình không hề yêu. Bài hát là nỗi lòng của người con gái cho tình yêu không trọn vẹn và là tiếng khóc than cho số kiếp lận đận trong tình duyên. Nhắc đến ca khúc này, nhạc sĩ Giao Tiên đã tâm sự với người viết như sau :

Bài này Tôi viết đầu tiên ấy. Xưa ở ngoài quê, mình đã nhìn thấy nhiều mối tình dỡ dang đau xót. Yêu nhau mà không lấy được nhau, phải chia xa để đi về chân trời mới. Nghĩ mà thương phận gái thuyền quyên…

Mở đầu bày hát là tâm trạng đau buồn của người con trai buộc lòng mình mà chấp nhận từ bỏ tình yêu vì “duyên mình lỡ đôi” dù rằng lòng này có mãi vấn vương thì cũng thế thôi, mãi mất em rồi. Vậy nên, bao lời yêu đã nói, bao mộng ước của thuở ban đầu xin đừng tiếc thương chi nữa vì nay em cũng đã cất bước theo người.

Còn người con gái ấy, đành sang ngang mà từ bỏ tình yêu của mình để “cùng người trăm năm thề nguyền gắn bó thủy chung muôn đời”. Đó là hạnh phúc hay là sự đau khổ mà người con gái ấy phải cam chịu khi mà không được nên duyên với người mình yêu. Chắc chắn đó sẽ là nỗi đau, đau chung nỗi đau mà anh và em đang đau. Và cả sự tự trách cho phận người con gái của mình “mười hai bến nước biết bến nào trong”, như sự bất lực của người con gái thời xưa môn đăng hộ đối, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó mà đành phó mặc cho số phận cuộc đời mình. Vậy nên xin anh đừng hờn giận hay oán trách em, cũng “thôi đừng nhớ mong” dù rằng thương yêu vẫn còn đây nhưng em biết làm sao hơn. Thế nên xin anh “xin hãy quên đi”, hãy để thời gian làm liều thuốc xoa dịu mọi nỗi đau, “xóa mờ dĩ vãng mến yêu” của đôi ta.

Khi nghe đoạn cuối bài hát người nghe sẽ không thôi xót xa cho tình yêu lỡ làng của hai người. Tình yêu cao thượng của người con trai dành cho người con gái mình yêu dù cho giờ “người đây kẻ đấy cách mấy đò ngang” nhưng vẫn dành cho em hai tiếng “thương gọi cố nhân”, và cũng không “gieo chi lời trách ưu phiền” bởi “đôi ta nào phải thiên duyên” khi mà duyên hai ta chỉ như vậy thôi, nào có duyên vợ chồng do trời định nên đành chấp nhận chia xa. Còn với người con gái chỉ mong người yêu “xin thương giùm phận gái thuyền quyên” vì số phận em lận đận duyên tình lỡ làng nên em chỉ xin anh thương giùm và hãy hiểu cho em.

Mỹ Hương – Nhạc Vàng

Xin mời quý vị thưởng thức 

Sài Gòn năm 1968 – 1969 qua 100 bức ảnh của Brian Wickham (Phần 2)

Sau biến cố Mậu Thân 1968, an ninh ở Sài Gòn được thắt chặt. Hàng rào thép gai và các điểm kiểm soát quân sự mọc lên ở nhiều nơi....

Lai lịch của “Tam Hoàng Ngũ Đế” thời thượng cổ

Giai đoạn đầu của lịch sử Trung Hoa được gọi là thời kỳ Tiên Tần, được chia thành bốn thời đại là Hoàng, Đế, Vương, Bá. Người thống trị cao nhất ban đầu được xưng...

Ngôi trường của các tiểu thư Pháp ở Hà Nội xưa

Nữ Trung học Hà Nội là cơ sở học tập dành cho các tiểu thư Pháp ở Hà Nội thời thuộc địa. Cùng xem loạt ảnh tư liệu quý hiếm...

Có phải chữ quân 君 trong tiếng Hán không bao giờ dùng để chỉ phụ nữ hay không?

Có phải chữ quân 君 trong tiếng Hán không bao giờ dùng để chỉ phụ nữ hay không? Nhiều người đã ngộ nhận như thế. Thật ra trong Hán ngữ,...

Ca trù – Bộ môn nghệ thuật độc đáo của nền âm nhạc Việt Nam

Ca trù là một loại hình nghệ thuật có từ lâu đời, độc đáo và có ý nghĩa đặc biệt trong kho tàng âm nhạc Việt Nam, gắn liền với...

Ký ức Sài Gòn qua khứu giác

Ấn tượng thị giác thì nhanh chóng và tức thời. Cái nhìn đầu tiên về một con người, sự vật luôn mang lại nhiều cảm xúc nhất. Nên mới có...

Sài Gòn năm 1991 qua ống kính Jacques Langevin

Bên trong cửa hàng đồng hồ – điện máy, cô gái lái Honda Lead SS màu đỏ, các thanh niên tụ họp với xe đạp… là loạt ảnh thú vị...

Tống Thị Quyên – Một Bi Kịch Chốn Vương Triều Nhà Nguyễn

I - Mở đầu bi kịch Nguyễn Phúc Cảnh (NPC), 4 tuổi phải rời mẹ cha, rời quê hương, theo Giám mục Bá-đa-lộc sang Pháp. Rồi Cảnh ăn ở chung...

Tóc Xưa – Bản nhạc cuối đời của Ngô Thụy Miên

Tôi vốn là người “mê” mái tóc của phụ nữ. Có điều hơi khó tính, phải là tóc dài, thi vị hơn chút nữa là mái tóc đó tung bay...

Các đời chúa Nguyễn mở rộng lãnh thổ – P2: Cuộc di dân lịch sử

Sau khi chúa Nguyễn Hoàng mất, con trai thứ 6 là Nguyễn Phúc Nguyên lên thay và làm nên một cuộc di dân về phương Nam vô cùng ngoạn mục....

La Vache qui rit – Phô mai Pháp tròn 100 tuổi

Một vòng đua xe đạp ở vùng núi Jura với ngôi sao Laurent Jalabert, một cuộc triễn lãm nghệ thuật với các tác phẩm pop art nổi tiếng, một loạt...

Dân tộc tính

Bài Dân Tộc Tính sau đây là diễn văn của Giáo sư Nguyễn Ðăng Thục đọc ngày 9 tháng Ba năm 1955, trong một buổi diễn thuyết tại Sài Gòn,...

Exit mobile version