Site icon Tạp chí Đáng Nhớ

Tục “đập nát xương chân” bó thành “gót sen” thời xưa

Ở Trung Quốc thời phong kiến, tục lệ bó chân là cách “biến hóa” đôi chân thành hình “gót sen” – chuẩn mực vẻ đẹp thời bấy giờ.

Lịch sử loài người từng chứng kiến những cách làm đẹp hết sức “rùng mình”. Trong số đó, phải kể đến tục bó chân của phụ nữ Trung Quốc thời phong kiến.

Tại sao phụ nữ Trung Quốc ngày xưa phải bó chân?

Có truyền thuyết cho rằng vào thời kì Nam Đường (937 – 975), một cung phi đã biểu diễn một bài múa với bàn chân được quấn trong lụa. Dáng điệu uyển chuyển cùng bàn chân nhỏ nhắn của người con gái này đã làm say lòng hoàng đế và khiến các cung phi khác cũng bắt chước theo. Từ tầng lớp quý tộc, tục bó chân lan rộng ra toàn xã hội Trung Quốc.

Trong suốt hàng nghìn năm, người Trung Quốc cho rằng bàn chân nhỏ mang một vẻ đẹp quyến rũ. Họ gọi những bàn chân này bằng những cái tên mĩ miều như “gót sen” hay “gót huệ”. Những người phụ nữ bị bó chân thường đi lại không vững vàng, khiến họ giống như những cành sen đong đưa trong gió.


Một phụ nữ quý tộc Trung Quốc với đôi chân bị bó.


Hình ảnh một phụ nữ bị bó chân.


Hình ảnh đôi chân “dị dạng” thường thấy của những phụ nữ Trung Quốc thời xưa.

Phụ nữ Trung Quốc từng tin rằng, bó chân mang lại sức khỏe và tăng cường khả năng sinh sản, cũng như khiến họ trở nên quyến rũ hơn.



Một bé gái bị bó chân.

Bên cạnh đó, bó chân còn được coi là biểu hiện của sự cao quý. Người con gái không có bàn chân bó thường bị khinh thường. Con gái quý tộc không bó chân chỉ có cơ hội lấy chồng ở đẳng cấp kém hơn, còn con gái những nhà nghèo thì dễ bị bán làm nô lệ. Vào thế kỉ 19, ước tính có tới 50% phụ nữ Trung Quốc bó chân và tỉ lệ bó chân ở phụ nữ quý tộc là 100%.

Quy trình bó chân

Quá trình bó chân đau đớn đến mức có người đã nói rằng: “Người con gái bó chân phải khóc hàng xô nước mắt”.


Bàn chân phụ nữ bình thường và bàn chân bị bó (Ảnh chụp tại Quảng Đông, Trung Quốc).


Việc bó chân được bắt đầu từ khi các bé gái 2 đến 5 tuổi – khoảng thời gian xương bàn chân chưa phát triển hoàn thiện.

Đầu tiên, chân của các bé gái được ngâm trong nước ấm pha thảo dược và máu động vật. Sau đó, những người bó chân sẽ xoa bóp nhẹ nhàng đôi bàn chân rồi dùng lực mạnh để bẻ quặp các ngón chân xuống, ép vào lòng bàn chân. Xương vòm bàn chân bị bẻ gẫy rồi cả bàn chân được quấn lại thật chặt trong băng vải.


So sánh cấu trúc xương của bàn chân thường và bàn chân bị bó.

Quá trình bó chân diễn ra trong vòng 2 năm. Nhiều lần băng vải được tháo ra để người ta đánh thật mạnh vào lòng bàn chân của các bé gái, làm vỡ nát các xương. Khi vải được quấn lại, người con gái còn bị buộc phải đi lại trên nền nhà để bàn chân biến dạng hơn nữa.


Hình chụp X-quang của bàn chân bị bó.

Thông thường, các gia đình ngày xưa không cho người mẹ tham gia vào việc bó chân con gái vì sợ người mẹ thương con sẽ quấn băng lỏng ra một chút. Sau 2 năm, bàn chân sẽ giữ nguyên hình dạng trong suốt cuộc đời sau đó. Những biến chứng thường gặp là bàn chân bị sưng, chảy mủ và thậm chí còn bị hoại tử do nhiễm trùng.


Bàn chân bó khi không quấn băng…


… và lúc đã quấn băng.

Đến thời kì nhà Tống, phụ nữ Trung Quốc dần bị tước bỏ nhiều quyền lợi, chẳng hạn như quyền sở hữu tài sản. Họ cũng được giáo dục ít hơn trước. Trong bối cảnh sự thống trị của nam giới với phụ nữ ngày một tăng, tục bó chân là cách thức hiệu quả để trói chặt người phụ nữ với gia đình. Do không thể tự đi lại một mình, phụ nữ buộc phải phục tùng nhà chồng tuyệt đối.

Ở các gia đình nông dân, việc bó chân thường diễn ra muộn hơn và bó cũng lỏng hơn vì người phụ nữ còn phải làm việc trên đồng ruộng. Việc bó chân đối với phụ nữ quý tộc thì đau đớn hơn rất nhiều. Họ hầu như không thể đi bộ nếu không có người dìu bên cạnh.


Đôi giày nhỏ xíu của những phụ nữ bị bó chân.

Năm 1911, chính phủ mới của Trung Quốc tuyên bố xóa bỏ tục bó chân. Hủ tục đau đớn này đã chính thức chấm dứt song tại những vùng thôn quê ở Trung Quốc, người ta vẫn có thể bắt gặp những cụ bà với bàn chân bó nhỏ xíu.

Cách viết hoa trong tiếng Việt

Đôi khi trong đời người ta, viết văn chỉ vì nhu cầu thôi thúc chứ thực ra nhà văn chưa chắc đã nắm vững một số kỹ thuật hoặc nguyên...

Món Ăn Đường Phố

Mỗi lần đi du lịch một nước nào đó, tôi thích thử những món ăn của nước đó, nhất là những món ăn được bày bán trên đường phố. Thật...

Nội dung “bẩn” cho trẻ em trên Internet, từ đâu mà có?

Là một quốc gia có dân số trẻ và trình độ phát triển công nghệ - thông tin thuộc hàng nhanh nhất khu vực, không quá khó hiểu khi Việt...

Chữ “Cà” trong tiếng Việt

Trong tiếng Việt, chữ “cà” là một trong những chữ thuộc loại đa dạng vì có nhiều tiếng đôi. Vì có một số độc giả thuộc giới trẻ lớn lên...

Đời người có 8 loại ân huệ cần ghi nhớ và báo đáp

Con người sống nơi thế gian ngắn ngủi mấy chục năm phải hiểu được biết ơn, không có gì là điều đương nhiên, cũng không có ai là phải vì mình mà trả giá, cho dù...

Chúa Nguyễn Hoàng và bước đầu tiến vào vùng Nam Trung Bộ

1. Tóm lược cuộc Nam chinh của vua Lê Thánh Tông vào khoảng thời gian 1470 – 1471 qua một số nguồn sử liệu. Theo Đại Việt sử ký toàn thư  (bản khắc Chính...

Thờ Phượng Tổ Tiên – Phan Hưng Nhơn

Thờ phượng Tổ Tiên là một tập tục đặc thù của dân tộc Việt Nam để con cháu hiếu thảo luôn luôn tưởng nhớ đến các tiền nhân trong gia...

Nguyễn Tri Phương và Nguyễn Văn Tường về việc mất thành Hà Nội năm 1873.

Tháng mười, năm Quý Dậu (1873), tức là năm thứ hai mươi sáu đời vua Tự Đức, trước đây tám mươi năm, quân Pháp đã đánh thành Hà Nội. Nguyễn...

Lột trần Việt ngữ – Kỳ 12/25 – Hoa Phật bị hạ bệ

Có danh từ Ấn Độ trong Việt ngữ hay không? Dĩ nhiên là có. Đó là những danh từ Phật giáo, nhưng được phiên âm tới 2 lần, từ Phạn...

Kỹ nghệ nước mắm ở Đông Dương (2/7) – Chương I – Lịch sử

Cha Legrand-de-la-Liraye viết ngày 25.10.1869: “Nước mắm thường không được tất cả người châu Âu đến xứ này ưa thích. Sau một thời gian sống giữa những người dân nghèo...

Ảnh cổ Việt Nam và tư liệu – Phần 18

Những bức ảnh Việt Nam xưa được sưu tầm từ nhiều nguồn giúp chúng ta hình dung được khung cảnh Việt Nam trong quá khứ. Mời quý vị cùng xem.

‘Phòng tuyến chùa’ có một không hai tại Nam kỳ: Kỳ 2/5 – Ngôi chùa nơi vua Minh Mạng chào đời

Chùa Khải Tường là nơi hoàng tử Nguyễn Phúc Đảm (về sau là vua Minh Mạng) chào đời, thời Pháp thuộc gọi là chùa Barbet (hoặc Barbé) theo tên đại...

Exit mobile version