Một vị sư trụ trì không biết nguyên nhân vì sao ngồi chùa bị cháy nhưng ngài vẫn trầm tĩnh khi không biết làm sao cứu vãn khỏi tình hình hiện tại. Ngài bước ra khỏi đám lửa và bước đi thì vô tình gặp một vị khách đi qua tò mò hỏi:

Nhân quả gì đây, hay là do ăn ở mích lòng ai?

Chú tiểu chẳng giải đáp được nguyên do cho vị khách này nên lại gần sư trụ trì hỏi:

Kính Thầy, do nhân quả gì mà chùa ta lâm vào cảnh khổ đến nỗi chùa bị đốt, trong khi đó người đi ngang qua buông lời không hay?

Lưu bản nháp tự động

Vị sư chùa nhìn chú tiểu mỉm cười và nói:

Con cứ chờ xem

Chú tiểu chẳng hiểu hết lời thầy nói nhưng đành giữ im lặng và tự dặn mình nghe lời chờ xem sao.

Chỉ một thời gian ngắn sau đó, rất nhiều Phật tử phát tâm cúng dường chùa được xây dựng lại và họ lại có một ngôi chùa mới hơn, đẹp hơn. Khi đó chú tiểu nhìn hoàn cảnh ngôi chùa và chợt hiểu ra điều gì đó, chú lại đến chỗ vị Sư và hỏi:

Thầy, có phải Thầy bảo con chờ để xem điều này?

Vị Sư vẫn với tư thế ngồi thản nhiên nhìn ngôi chùa, mỉm cười và nói:

Con cứ chờ xem!

Rồi 3 năm sau đó, chú tiểu trường thành hơn và vẫn nhìn ngôi chùa mỗi ngày thay đổi và nhớ tới lời vị Sư dặn rằng “con cứ chờ xem” nhưng vẫn chưa biết là nên chờ xem điều gì. Một lần nữa chú lại đến chỗ vị sư chủ trì để hỏi:

Thầy, con nên chờ xem điều gì ạ?

Vị Sư lúc này không nhìn ngôi chùa, không nhìn chú Sadi mà chỉ nhắm mắt đáp rằng:

Con đã xem rồi, còn hỏi ta điều gì?

Chú nhớ lại tất cả, từ khi chùa bị cháy, bị người nói lời không hay, cho đến chùa xây mới, Phật tử khen chùa đẹp, nay chùa đã hơi cũ người lại đến vì lòng thành, chú nhìn dáng vẻ thản nhiên của vị sư phụ, chú nhớ lần đầu tiên ngôi chùa bị đốt sư phụ vẫn là điềm nhiên như thế, xây mới cũng như thế, khen hay chê cũng thản nhiên cho đến chùa cũ kỹ vẫn thản nhiên như vậy.

Chú Sadi chợt ngộ ra lời thầy: Ta chẳng phải là chờ đợi mà cứ thản nhiên đón nhận sự đổi thay, để mọi thứ diễn ra theo quy luật của nó.

Ngẫm nghĩ: thay đổi là tiến trình diễn ra từng giây phút. Không có cái gì trong cuộc đời này không thay đổi với thời gian, cho nên, thay vì tức tối bực dọc với những chuyện đổi thay, thì hãy thực tập thói quen mới là sống chung với chúng để tự thay đổi nhận thức và thái độ của chính mình.