Gia đình nọ chỉ có hai cha con. Đứa con gái đã đến tuổi cập kê. Ông già muốn chọn rể “không biết chửi thề”, bởi ông vốn không ưa văng tục. Ai muốn lấy con gái lão, phải thử thách ở rể không công một năm.
Có anh chàng nọ muốn xin ở rể và cố gắng dằn lòng nhẫn nhục. Gần suốt một năm trời không có một tiếng chửi thề. thời hạn đã hết, ông già liền thử lần chót. Ông gọi con gái đến dặn dò:
– Sáng mai con dậy sớm, cột bao khô giùm cha, cha sẽ ngồi ở trỏng. biểu nó vác ra chợ trước, cha sẽ ra sau.
Như thường lệ, chàng ở rể đến sớm vác khô ra chợ bán, nghe nàng bảo: “Cha sẽ ra sau”, anh lật đật vác bao khô đi liền để còn có thể nghỉ chân thoải mái. Đường đi càng lâu, “bao khô” càng nặng, anh ta chửi thầm trong bụng. Nhưng đến lúc chịu hết xiết, anh bật nên tiếng và xổ ra một hơi: “Đ.m…có mấy cắc mà cũng hà tiện, không chịu cho người ta đi xe kéo…”Bỗng tiếng ông già vợ tương lai kêu lên:
– Thôi thôi! Đủ rồi mở bao cho ta ra.
Kết quả là tiêu một năm khổ nhọc, anh ta ngậm đắng nuốt cay về nhà. Buồn lòng anh ta đem chuyện kể với một tên bợm, nghe xong bợm hứa sẽ trả thù giùm, rồi đi thẳng tới xin ở rể.
Thắm thoát thoi đưa, ngày ở rể cuối cùng cũng đã đến. Như lần trước, ông già ngồi trong bao khô. Bợm ta ung dung vác bao khô ra khỏi nhà, được một đoạn anh ta vụt “bao khô” xuống đất, ngồi lên trên và buông lời:
– Chà! Nghỉ chút đã.
Được vài phút vác bao lên đi tiếp, được một đoạn lại vụt bao xuống đất, ngồi phịch lên cái bao nói:
– Tội nghiệp! Khô còn ướt nên hơi nặng, không biết lời lỗ thế nào đây…
Năm lần bảy lượt vứt bao khô như vậy… đoạn đến chỗ có nuôi cá tra. Bợm đặt bao xuống bên cạnh bờ ao, tước lá dừa làm thành kèn, bợm than:
– Thật tội nghiệp cho ông già vợ mình quá, đã ngoài năm mươi mà còn vất vả, mai mốt mình phải cố gắng giúp đỡ ông phần nào…
Bợm ta đưa kèn lên thổi te … te…rồi hô toáng lên:
– Ê! Xe xe, ê xe…Bao khô đó…ê coi chừng cán của người ta! Coi chừng cán!
Bỗng thấy “bao khô” cử động, chuyển mình và lăn ùm xuống ao cá tra. Dĩ nhiên là sau khi uống đầy một bụng nước không được sạch ấy, ông già mới được “chàng rể thảo hiền ấy” cứu nguy… Trông lê thê, lói ngói, ông già thì thào tuyên bố:
– Khá lắm…Con Rớt nhà ta…là vợ của mày …từ ngày hôm nay…