Hôm nay tự dưng lại thấy nhớ món dưa sắn quê nhà đến nao lòng. Cái món ăn giản dị của một vùng quê nghèo, nơi tôi đã sinh ra và lớn lên ấy luôn là hương vị tuyệt vời đối với tôi.

Quê tôi vào mùa này cây sắn đã được trồng và nở cao tới đầu gối. Chỉ một thời gian nữa thôi, cây sẽ cao bằng đầu người, thân sắn nảy thêm các nhánh nhỏ, khi ấy các bà, các mẹ ở quê sẽ lấy búp và lá sắn từ những nhánh nhỏ này đem về làm dưa sắn. Mà cũng chẳng cần phải đợi, những thân sắn được mẹ dùng làm rào cho vườn rau ở vườn cũng đã nở những ngọn non xanh, mập mạp. Chính những mầm trồi này lại non và mềm hơn những nhánh của cây sắn ở ruộng. Cũng chính bởi thế mà dưa sắn làm từ những mầm trồi thường thơm ngon hơn.

Cổng thông tin điện tử Bình Định

Làm món dưa sắn cũng chẳng cầu kỳ và khó khăn gì. Mẹ thường hái về những ngọn và lá sắn, chọn lấy những lá không quá già, cả phần ngọn và lá non nữa, rồi mẹ đem rửa sạch sẽ, để ráo nước. Xong, mẹ cho lá vào một cái nia và dùng hai tay vò thật kỹ, khi thấy cả lá, thân và ngọn đã nhừ (nhừ nhưng không được nát vụn) thì mẹ cho chúng vào một cái liễn, chế nước đun sôi để nguội đã hòa một chút muối vào, đậy phên tre lên trên rồi đậy nắp lại. Tùy theo thời tiết, nếu nắng nóng thì chỉ khoảng hai, ba ngày là liễn dưa sẽ ngả màu vàng tươi, thơm mê hoặc, khi ấy mẹ sẽ vớt dưa sắn ra nấu.

Với tôi, dưa sắn nấu kết hợp với thứ khác thì thứ nào cũng đều ngon cả. Mẹ thường hay đem dưa sắn nấu cùng tép đồng, vì món này ở quê dễ kiếm và cũng ngon nữa. Dưa sắn đã làm mềm những con tép và đánh bật vị tanh đi đâu mất, chỉ còn lại cái ngon lành mà thôi. Món canh cá nấu dưa sắn cũng là món khoái khẩu của tôi. Khi bát canh cá được mẹ múc ra loa, bày lên mâm là mùi thơm đã tỏa ra thơm như lời mời gọi. Bát canh cá không chỉ có mùi thơm hấp dẫn mà còn có vị ngọt, vị béo, vị chua, hương vị ấy đọng rất lâu trong hồn tôi cho đến tận bây giờ. Dưa sắn nhiều lúc chẳng cần nấu với thứ gì mà vẫn ngon. Nhiều lần mẹ chỉ cho một chút mỡ, cùng với ít tóp mỡ vào nấu, chẳng hiểu mẹ phù phép thế nào mà món dưa sắn vẫn ngon như thường!

Bây giờ, mặc dù đã được ăn nhiều món ngon, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn nhớ và thèm cái vị chua của món dưa sắn quê tôi đến thế? Món ăn nhắc tôi nhớ về những tháng năm tuổi thơ êm đềm nơi làng quê yêu dấu. Món ăn gợi cho tôi nhớ về hình ảnh mẹ dịu dàng, tần tảo đem tình yêu thương gửi vào những món quê dân dã, trong những món ấy có món dưa sắn mà lúc nào tôi cũng thấy ngon, thấy nhớ, thấy thèm.