Nhiều thứ đọng lại khiến ai đó muốn buông nhưng không nỡ, cứ đi rồi lại níu giữ như người tình yêu từ lâu lắm. Một kẻ đơn độc tìm tới Sài Gòn rồi yêu nơi này quá thể.

Tôi thích lang thang Sài Gòn tầm 4 – 5h sáng, giữa lúc màn sương mờ con đang chao đảo chưa kịp đáp xuống đất, lơ lửng mờ đục, sáng Sài Gòn mát lạnh dễ chịu và trầm tư vô cùng. Khi ấy sao thấy Sài Gòn như một cụ già tóc ngả bạc đang ngồi trầm tư giữa khung nhạc Trịnh Công Sơn mà ngẫm về cuộc đời. Lắm khi, ôm quá nhiều chuyện, nhiều mảnh tình, nhiều trăn trở và nỗi lo của nhân gian, nên “cụ già” ấy cũng là sầu, là khổ, là lo toan cho nhiều nỗi cùng cực buồn vui.

Sáng Sài Gòn thức dậy thật sớm, có khi tưởng như người Sài Gòn không ngủ. Buổi sáng mát mẻ và thư thái, ngoài công viên người người nhà nhà rủ nhau cùng đi bộ, tập dưỡng sinh, những người trẻ hơn thì tập aerobic, có đám nhảy hip hop đường phố, có nhóm lại tập khiêu vũ cha cha cha. Trên những con phố, gáng hàng rong di động mọc lên phục vụ cho người Sài Gòn vội vã, mùi khói thức ăn bốc lên nghi ngút, thơm lừng. Người Sài Gòn cũng ăn phở Hà Nội, cũng bún bò huế, bún riêu cua, mì quảng của mọi vùng miền nhưng pha vào một vị riêng của Sài Gòn cho hợp với khẩu vị và gu ẩm thực dân Nam.

Buổi sáng Sài Gòn vừa vội vã nhưng cũng rất thong dong. Người Sài Gòn thích uống cà phê cho để bắt đầu ngày mới, như một thói quen hay bản năng nào đó không thể bỏ được. Người ta có thể nhịn ăn sáng nhưng không thể nhịn uống cà phê, có khi thay vì ăn họ lại dùng cà phê thay thế. Cũng như khi nói người Châu Âu uống cà phê như uống sữa thì người Sài Gòn nhâm nhi từng ngụm, còn nhìn cả đời trong ấy chứ chẳng chơi! Cà phê sáng Sài Gòn thu nhỏ tầm nhìn vào một hơi nồng, phóng điểm nhìn ra phố thị đang xoay chuyển không ngừng, cho những người bạn, người đồng nghiệp trong công sở một câu chuyện vui. Lắm khi thấy yêu đời lạ lùng chỉ vì ly cà phê sáng khoái khẩu như vậy.

Sài Gòn tấp nập vội vã, chen vào giữa những cung bậc và nốt lặng trầm mặc như minh chứng của thời gian. Người ta dù có bận tới đâu cũng ráng níu ít phút cho ly cà phê sáng tán gấu cùng tri âm, hay đơn thuần là một vị khách lạ chưa từng quen biết. Đơn giản lắm. Sài Gòn nhanh nhưng cũng kịp mua cho mình tờ báo khi chạy ngang qua góc đường nào đó, đọc và ngẫm. Người Sài Gòn nhanh lắm, có nhiều người dùng thời gian rãnh rỗi để lướt báo mạng, mạng xã hội… Nhưng thói quen đọc báo in vẫn còn nguyên sơ và thuần khiết như thuở ban đầu của nó. Họ trân trọng như một món quà buổi sáng, phải nhâm nhi ly cà phê đen và đọc tờ báo tuổi trẻ, nhân dân hay pháp luật… “Chà, sáng nay tin hay quá”, “xã hội bây giờ loạn quá”,  có người còn khen ” anh phóng viên này viết hay ghê hen”…

Một ngày Sài Gòn bắt đầu như thế, có chút vội vàng, chút tất bật nhưng có khi cũng lãng mạn và thân thương vô cùng. Nhiều thứ đọng lại khiến ai đó muốn buông nhưng không nỡ, cứ đi rồi lại níu giữ như người tình yêu từ lâu lắm. Một kẻ đơn độc tìm tới Sài Gòn rồi yêu nơi này quá thể. Từ những chi tiết nhỏ nhất tới cái ồn ào chen chúc cũng đáng yêu hết sức, thử hỏi phải làm sao để bỏ đi đến một miền nào đó xa xôi. Mỗi ngày Sài Gòn trôi qua, tôi yêu Sài Gòn của tôi, yêu Sài Gòn của chúng ta.