Vậy là mùa đông đã sang theo cánh nhạn miên man bay về từ phương Bắc xa xôi. Những làn gió bấc đơn côi, lạnh thấu tim đời trở lại từ miền biên viễn như nhắc anh nhớ tới thanh xuân đời mình, nhớ tới mối tình đầu đầy ngọt ngào, đầy thi vị mà anh đã có cùng em trong “Những ngày xưa thân ái”. Ngày xưa ơi! Ngày xưa chẳng bao giờ trở lại. Em dấu yêu ơi! Tình yêu đôi ta chẳng bao giờ trở lại… Tiếng lòng anh cứ gọi, nhưng mãi chỉ là tiếng gọi vô vọng bởi đông đã về và tình đôi ta vẫn mãi chỉ là ảo ảnh mong manh, mãi chỉ là quá khứ chẳng bao giờ phôi phai. Anh cố đi tìm nhưng nào có được tình xưa.
Nhớ không em! Ngày đông năm ấy ngày em vừa tròn mười tám, tóc em nhung huyền, dáng em mỏng manh tha thướt, đôi môi hé nụ cười duyên như hút mất hồn anh khi ta gặp nhau bên cổng trường đại học. Anh vội quá lỡ vô tình chạm vào vai em làm chồng sách trong tay em buông rơi tung tóe. Lúc mắt anh chạm vào sóng mắt nơi em khi cùng em nhặt lại chồng sách cũng là lúc trái tim anh thuộc về em. Khi biết mình cùng quê, cùng học ở một trường phổ thông anh đã tin chúng ta sẽ mãi thuộc về nhau. Ồ! Một niềm tin mong manh, mơ hồ nhưng làm anh cứ mãi xuyến xao, cứ mãi lâng lâng.Anh hạnh phúc, anh hi vọng, anh thầm cảm ơn Chúa…
Vui không em! Khi hai ta cùng sánh bước bên nhau trên con đường rực vàng của những bông hoa hướng dương. Những bông hoa tượng trưng cho mùa đông huyền diệu đầy sự ám ảnh. Vẻ đẹp rực rỡ của những vầng dương thu nhỏ ấy như đốt cháy mùa đông, đốt cháy lòng anh. Hồn anh xuyến xao, tim anh dạt dào những cảm giác hân hoan khó tả. Anh nắm tay em lòng nghẹn ngào từng hơi thở. Anh đã ngỏ lời yêu, lời yêu anh giấu kín trong lòng đã một năm kể từ khi mình gặp nhau. Em chẳng nói gì, thu mình vào chiếc áo choàng mỏng manh. Em im lặng, em mặc kệ cho anh nắm tay. Ôi bàn tay em ấm nóng, trái tim em rạo rực, tâm hồn em trinh nguyên. Anh biết em đã thuộc về anh.
Hạnh phúc không em! Khi chúng ta như đôi chim nhỏ bay giữa bầu trời tự do, đi khắp muôn nơi, khám phá ra ngàn vạn điều còn bí ẩn từ vũ trụ, từ trái tim và từ những sắc màu còn phong kín của tình yêu đôi lứa. Em hờn dỗi, anh vỗ về yêu thương. Anh lầm lỗi, em bình an tha thứ. Ta bên nhau mình sẻ chia từng khoảnh khắc của “ vị ngọt tình đầu”. Lời yêu ngọt ngào, huyền diệu, đậm sâu, anh là hoàng tử, em là thiên thần. Tình ta trong veo như những cánh tuyết trắng trong, sáng lòa trên bầu trời mùa đông đầy thi vị…
Buồn và cô đơn không em! Khi anh nhiều lần quên hẹn. Em vẫn là cô sinh viên bé nhỏ, hồn nhiên đầy mơ mộng. Anh đã ra trường, anh đã phải lao vào cuộc đời, lao vào cuộc chiến việc làm không hề là trò đùa sau khi đã tốt nghiệp. Ôi! cơm áo gạo tiền, Ôi! Danh vọng cao sang. Rồi công việc, công việc, rồi đi xa, rồi ký kết… những hợp đồng, những dự án… Anh chỉ biết làm đẹp lòng cấp trên mà quên đi rằng đang có em, đang có người chờ mình mỏi mòn mỗi tối thứ bảy.Chắc em lạnh lắm, chạnh lòng lắm khi gió mùa đông bắc quay về, khi phố dài xao xác vào đêm và bao cặp tình nhân đang trao nhau hơi ấm tình nồng còn mình thì đang đơn côi. Chỗ ngồi quen thuộc nơi ta hò hẹn khi không có anh chắc cỏ buồn co ro, trăng mờ hư ảnh, gió buồn đi hoang. Anh chẳng thể gần mà xoa dịu nỗi buồn tình em.
Giận không em khi anh rời bỏ quê hương đến nơi xa xôi vời vợi để tiếp tục “nâng cấp mình lên”. Ôi! tấm bằng thạc sĩ, rồi tiến sĩ hư danh ấy đã làm anh mãi mãi xa em. Anh mộng mơ lãng đãng, anh ảo tưởng hão huyền, anh đến với đất nước Bạch Dương, đến với đất nước mà mùa đông buồn sâu thăm thẳm để tìm kiếm khát vọng vinh quang và tự huyễn hoặc mình rằng: rồi anh sẽ có tất cả. Khi anh rời xa quê hương xứ sở thân yêu, rời xa gia đình, rời xa em anh đã không đủ can đảm, không đủ tỉnh táo để làm như em đã nói, đã tha thiết mở đường để tình đôi ta trọn vẹn. Giá anh cứ can đảm trầu cau sính lễ với hai họ nhà em rồi xa xứ có sao đâu. Nhưng không anh đã không làm thế. Anh sợ làm lỡ mất tuổi xuân đời em con gái, bởi con đường anh đi dài quá, biết bao giờ đến đích mà quay trở về bên em. Anh cương quyết, anh vội vàng và cố tình quên em ra đi, để rồi ngày em vu quy anh vẫn mãi xa xôi xứ người, vẫn trĩu nặng trong tim mối tình đầu đầy dư âm kỉ niệm . Chẳng một lời chúc, chẳng món quà lưu niệm ngày em lên xe hoa… anh ngàn lần có lỗi với tình em.
Anh biết em đã bâng khuâng, em đã xuyến xao, em đã vui, đã dâng trào hạnh phúc trong vòng tay anh nồng nàn. Khi vòng tay anh buông lơi chắc em đã giận hờn, buồn bã, tủi thân và thất vọng khôn nguôi. Ôi! Anh có hơn gì đâu. Tạm biệt quê người, tạm biệt xứ sở của mùa đông và tuyết trắng anh cô đơn trở về quê hương khi dấu mùa đông lần thứ ba lăm đã in hằn trên vai, trên đường đời anh bước. Về lại những mùa đông đã qua bên em, anh không giấu nổi niềm thổn thức, niềm ân hận khi tình yêu đôi ta đã mãi mãi chỉ còn là kỉ niệm. Anh tự nhủ lòng mình; âu cũng là duyên phận, âu cũng là số trời. Khi chẳng còn cơ hội có em trong đường đời anh mới thấy: chẳng dự án nào, công trình nào, tấm bằng nào, danh vọng nào hơn được tình em. Anh nợ mùa đông lời xin lỗi tình em.
Mùa đông ơi! Xin đừng rơi thêm tuyết. Gió bấc ơi! Xin đừng thổi vào lòng tôi những buốt giá tình em. Nếu có lần em nhớ người xưa, nhớ tuổi xuân thì xin em đừng trách, đừng giận hờn thêm nữa kẻo mùa đông sẽ buồn và sẽ giá lạnh hơn. Rồi mùa đông sẽ qua đi, nắng ấm tinh khôi của mùa xuân sẽ trở lại. Anh mong mỗi lần nhắc tới mùa đông, em sẽ chẳng thấy lòng giá buốt sâu hơn. Lời nói này, tâm sự này như cánh thư anh gửi mùa đông mang về để xin lỗi tình em, xin lỗi những ngày xưa yêu dấu. Nếu có còn chút luyến nhớ về nhau xin em hãy một lần đứng trước mùa đông mà nói lời tha thứ cho anh, để anh mãi chẳng bận lòng bởi đã “Có một thời hai đứa mình yêu nhau”.