“Cưới xin” là từ gốc Hán, trong đó “cưới” có nghĩa là “xin”. “Cưới” chính là từ Việt hoá của một từ Hán Việt là “cái”.
“Cái” , tiếng Hán viết là 丐 (cũng viết là 匃 hoặc 匄), đọc là /gài/ và có nghĩa là “xin” (trong “Cái Bang”, “khất cái”). “Cưới” là âm thuần Việt của “cái” nên “cưới” có nghĩa là xin, thành ra người xưa hay nói thành “cưới xin”.
“Cưới vợ” nghĩa là xin phép người nhà vợ cho vợ về ở với mình. Bởi thế người ta chỉ nói “cưới vợ” mà không nói “cưới chồng”, vì theo điều kiện tiêu chuẩn thì không có chuyện xin chồng về ở nhà vợ. Tất nhiên, ấy là không nói tới chuyện ở rể.