Nhìn dáng vẻ giờ có phần gầy yếu của người đàn ông Indonesia sau quãng thời gian chiến đấu với căn bệnh ung thư, không ai có thể nghĩ rằng đó chính là chàng trai Alex Kusnadi hào hoa, lãng tử ngày nào, từng có tình yêu sét đánh với cô gái Việt Nam tị nạn trên quần đảo Anambas.
Alex là một cư dân địa phương bán hàng tạp hoá bán tại đảo Terempa cuối những năm 70. Cũng tại thời gian này, lần đầu tiên ông tận mắt chứng kiến hàng đoàn người Việt Nam tị nạn tấp vào trên những con tàu đánh cá, có lúc lên đến hàng trăm người mỗi ngày.
“Tôi nhớ có hai chị em Việt Nam nhìn rất xinh, và lính Hải Quân kể lại với tôi rằng, họ từng bị hiếp dâm bởi hải tặc.”
Chứng kiến sự khó khăn cùng quẫn của những người Việt khốn khổ, Alex là một trong số những người địa phương đã hết lòng tạo điều kiện giúp đỡ những người tị nạn.
“Tôi và anh trai có một cửa hàng nhỏ, tại đây tôi nhận người Việt Nam vào trông cửa hàng, giúp đỡ tôi trong việc phiên dịch…”
“Sau đó tôi trả lương và cho họ đồ ăn. Tôi làm tất cả để có thể giúp họ.”
“Vì tôi chia sẻ với sự đau buồn và khó khăn ấy. Tôi đồng cảm với họ.”
“Bây giờ sau rất nhiều năm, có những người Việt Nam quay lại tìm mộ người thân đã mất, tôi cũng giúp họ.”
Và số phận thật đặc biệt khi một ngày kia, tình yêu đầu tiên lớn nhất của đời ông cũng chính là một trong những người Việt tị nạn này.
“Ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên, tôi đã yêu cô ấy.”
“Tên cô ấy là Kiều Oanh Nguyễn. Từ lúc yêu, ngày nào tôi cũng ghé qua bãi biển nơi lập trại tị nạn để thăm cô, thậm chí nhiều khi nửa đêm tôi cũng vẫn qua.”
“Thậm chí khi tàu Hải Quân bắt đầu chở cô rời đi, tôi còn phóng cano đuổi theo, nhìn cho đến khi bóng cô ấy khuất hẳn.”
Sau 40 năm, ông vẫn còn giữ nguyên những bức hình chụp chung với “tình yêu đầu” và những người bạn Việt Nam của mình. Mỗi khi kể về chuyện tình, ánh mắt Alex đều lấp lánh hạnh phúc.
“Số phận không cho chúng tôi bên cạnh nhau, vì Kiều Oanh phải rời đi theo gia đình đến định cư ở quốc gia mới. Nhưng 40 năm qua lúc nào lòng tôi cũng mong cô ấy hạnh phúc.”
“Tôi đã gặp cô ấy trong những ngày sóng gió, nhưng đó là những ngày thật hạnh phúc.”