Tôi lạnh tê người đến mức sẵn sàng trả giá gấp đôi chỉ để nhanh chóng được người ta chở về nhà, được ở nơi ấm áp. Rồi bỗng nhiên… như thể từ dưới mặt đất có một chiếc taxi vắng khách hiện ra và dừng lại ngay bên tôi.
Tôi vội chạy đến nhưng không kịp đề nghị trả gấp đôi vì tài xế đã ra khỏi xe, mở cửa xe cho tôi và nói:
– Mời anh vào! Anh đã lạnh cóng rồi đúng không?
– Anh nói gì cơ? – tôi không hiểu và thậm chí hơi lùi lại.
– Tôi nói là anh ngồi vào xe đi, nhanh lên – anh ta khẽ mỉm cười – rồi tôi sẽ bật máy sưởi. Nếu anh thấy thế vẫn chưa đủ thì tôi đưa một chiếc khăn len dày để anh quấn chân của mình lại.
Tôi xem xét chiếc xe. Một chiếc đèn nhỏ nhấp nháy, những bảng tín hiệu kiểm tra… ra dáng một chiếc taxi.
– Nhưng mà tôi cần đến Chertanovo! – Tôi nói không được tự tin.
– Ừ thì Chertanovo! – Người tài xế lại mỉm cười nhẹ nhàng. – Hành khách cần đi đâu thì chúng tôi đi tới đó. Cứ yên tâm!
Cảnh giác, tôi leo lên xe.
– Nếu anh không phiền thì tôi sẽ đưa anh đi đường tắt? – Tài xế đề nghị.
– Không cần đi tắt đâu. – Tôi quyết định phải cảnh giác. – Chúng ta cứ đi như thường thôi.
– Đừng lo, anh cứ thư giãn đi – Tài xế cười bối rối – chúng ta sẽ làm mọi thứ cần làm.
Đôi chân tôi dần ấm lên một cách dễ chịu. Một chiếc đài bán dẫn được treo trước gương đang phát bản nhạc của Chopin. Nhưng tôi vẫn thấy tâm trạng không được thoải mái. Vì sao anh ta lại dụ mình lên xe rồi bây giờ đi vào con đường lạ? Tôi ép chặt chiếc túi đựng xúc xích vào ngực. Cần phải ngồi ở đằng trước, ở đó an toàn hơn. Dẫu sao tôi còn có vợ, hai đứa con sinh đôi… mà đứa lớn thì đã đi học…!
– Anh thích bản nhạc nào của Chopin nhất?
– Tôi thích… tất cả! Thế còn anh?
– Còn tôi thì thích bản “C sharp minor ” – Người tài xế trả lời.
“Anh ta muốn gì ở mình đây? Tôi bắt đầu sốt sắng đặt ra trong đầu những tình huống có thể xảy ra. Muốn moi thêm tiền boa ư? Nhưng sao lại trắng trợn thế?”.
Người tài xế kể cho tôi nghe về cuộc sống của Chopin ở quần đảo Balearic. Đôi khi, bị cuốn đi bởi tài hùng biện của chính mình, anh ta chuyển sang tiếng Anh, nhưng sau đó ngẫm nghĩ rồi trở lại với văn học Nga. Làm thế nào mà anh ta lại biết tất cả những điều đó? – tôi nghĩ. – Chẳng lẽ tài xế taxi có thời gian để học những điều này? Không! Sao mà có được? Và ở đâu? Chẳng lẽ?! Một sự phỏng đoán khủng khiếp lóe lên trong đầu tôi. Trong tù!!! Đó là nơi có rất nhiều thời gian! Có nghĩa đây là một kẻ trốn trại! Vì thế mà hắn ta xử sự sao cho khỏi bị nghi ngờ. Và chính hắn, chắc hẳn đã bóp cổ người tài xế thực sự, đã trói rồi giấu đi… Bây giờ hắn lại đang chèo kéo tiền bạc đây. Hắn ta muốn chạy trốn ra nước ngoài. Nghe nói có những trường hợp như vậy. Phải rồi. Đó là lý do vì sao hắn học tiếng Anh. Mười năm, có nghĩa là đã ngồi tù. Chà – chà – chà! Tôi đang gặp rắc rối! Nếu vậy, tôi sẽ chi tiền ngay. Có điều là đừng giết người!”.
– Đến nơi rồi – Bỗng nhiên người tài xế vui mừng thông báo.
Tôi nhìn qua cửa sổ, sau đó là nhìn vào bảng điện tử. Quả thật là chúng tôi đã đứng ngay trước cửa nhà tôi, còn việc thanh toán lại rẻ hơn mức thông thường 40 xu. “Một tên tù tái phạm! Kẻ sát nhân! Kẻ làm ẩu” – Tôi nghĩ và thận trọng đưa tay mở chốt cửa, mong sao ra khỏi xe càng nhanh càng tốt. Tuy nhiên, cửa xe… không mở được! Mà trên đường phố, cứ như thể trêu ngươi, chỉ có mỗi hai chúng tôi…
– Nó lại không mở được rồi – Người tài xế nhẹ nhàng nói – giờ thì…
– Tôi không có hơn nữa đâu! Chỉ có xúc xích thôi! – Tôi kêu lên và cầm chiếc cặp chuẩn bị phòng thủ.
– … Anh không lấy tiển thừa sao! – Hắn ngắt lời tôi và đưa trả lại tiền lẻ. Sau đó, hắn đứng lên, đi vòng qua đầu xe, mở cửa xe cho tôi và nói: – Chúc may mắn! Nhà anh đây rồi. Tôi chúc anh bây giờ ăn ngon miệng, sau đó là ngủ ngon, sau nữa là có những giấc mơ hạnh phúc. Và tất nhiên là một buổi sáng tốt lành! Còn nếu như tôi đã làm điều gì không phải thì cho tôi xin lỗi nhé, nếu có thể!
Tôi bối rối đứng ngây người trên vỉa hè. Tôi nghĩ rằng người ta đã lừa mình. Nhưng về chuyện gì thì tôi không hiểu. Có một người khách qua đường tối muộn đã dứt tôi ra khỏi cơn mê, ông ấy chạy về phía người tài xế taxi của tôi và e dè hỏi:
– Tài xế, anh có đi đến Megvedok không?
– Rất sẵn lòng! Mời ông vào xe! – Tài xế nói, bước tới mở cửa xe cho ông ấy.
Người đó bối rối, ngập ngừng, đưa ánh mắt bất lực về phía tôi nhưng rồi vẫn vào xe. Khi chiếc xe trườn đi thì tôi nghĩ: “Lại thêm một kẻ sa cơ!”. Và tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.