Cuối năm! là khoảng thời gian người ta đua nhau khoe thành tích của con bằng nhiều cách

Lướt face, tôi thấy anh bạn cùng thời tiểu-trung học chia sẻ tấm ảnh này, cái cảm giác đầu tiên là trống rỗng, bế tắc và quen thuộc lắm.

Trống rỗng: vì hơn ai hết tôi hiểu được cái cảm xúc của cậu bé này khi mà mình cũng đã từng trải qua những tháng ngày trong quá khứ như vậy, tách biệt, tự ti và chán nản…

Quen thuộc: bởi sau hơn 25 năm ngồi ghế nhà trường cho đến tận bây giờ thì cái hệ thống giáo dục VN nó vẫn thế, những tấm ảnh thế này đã từng xuất hiện rất nhiều lần trong quá khứ, có thay đổi chăng là những tấm giấy khen được in to hơn, màu mè hơn.

Bế tắc: những ngày tháng cuối cùng khi còn ở lại Sài Gòn tôi dành hẳn cuộc sống mình cho việc giáo dục với hy vọng sẽ thay đổi được chút gì đó cho mấy bạn trẻ… Nhưng rồi chợt nhận ra đó là cả một bước tường thành cũ kỹ và kiên cố, khó có thể thay đổi được gốc rễ của lối suy nghĩ “hào hùng-toàn thắng” cho được. Cuối cùng thì “chả được gì-chỉ được già”.

Có lần, đứa bạn cũ nhắc về chuyện hồi nhỏ tại hạ học không bằng nó! Thật vậy! Thời đó nó xuất sắc lắm…. Nhưng nếu nói về chất lượng và thành tựu của cuộc sống hiện tại thì nó vẫn loay hoay với bài toán cơm áo gạo tiền, nếu không muốn nói là vất vả. Sẽ không nói quá khi ở VN mình còn rất nhiều những căn nhà lụp xụp nhưng bên trong vách lá tạm bợ đó lại được phủ đầy những chiến công lẫn bằng khen đủ loại…

Giáo dục là nền tảng của tri thức, là giá trị cốt lõi cho sự hưng thịnh của dân tộc-đất nước, nhưng giáo dục thiếu sự tử tế thì là một nền giáo dục độc hại-vô lối và sẽ hủy hoại mọi thứ.

Bản thân giáo dục cũng cần phải được giáo dục!!!