John và David đều là bệnh nhân trong bệnh viện Tâm thần, hai người rất thân nhau, khi đi ăn, đi ngủ hay đi dạo chơi họ cũng thường rủ nhau đi dạo cùng. Một ngày nọ, khi đang đi tản bộ trong khuôn viên bệnh viên, khi họ đi ngang qua bể bơi rộng của bệnh viện, hai người đang trò chuyện rất vui vẻ, nhưng không hiểu sao John đột nhiên chạy nhanh đến bên bể bơi và lao xuống. Không chậm nửa bước David cũng chạy đến bên bể bơi và lao xuống, kịp thời kéo được John lên bờ.
Vụ việc ấy chẳng mấy chốc loang nhanh ra khắp cả bệnh viện, ai cũng khen hành động dũng cảm và tỉnh táo của David. Chuyện cuối cùng cũng đến tai Giám đốc và Hội đồng Y khoa của bệnh viện, sau nhiều cuộc họp tối quan trọng phân tích hành động của David, họ đi đến khẳng đinh rằng David đã hoàn toàn khỏi bệnh, vì chỉ có người tỉnh táo mới có được những hành động tỉnh táo như vừa rồi.
Giám đốc bệnh viện cho gọi David lên và nói:
– Này người hùng David, chúng tôi có một tin tốt và một tin xấu cho anh đây, anh muốn nghe tin nào trước đây?
– Đương nhiên là một tin tốt rồi, không lẽ Ciel cuối tuần này lại lên thăm tôi? Ôi người vợ xinh đẹp và ngoan hiền của tôi.
– Không phải là cuối tuần vợ anh lên đây thăm anh đâu, mà anh sẽ được về ở hẳn với cô vợ xinh như mộng của anh vì Hội đồng Y khoa của chúng tôi đã kết luận: Anh đã hoàn toàn ổn định và có thể tái hòa nhập cộng đồng.
Nghe đến đấy David nhảy cẫng lên vì sung sướng, anh ta vội nói:
– Thế thì tôi phải chạy đi báo tin vui này cho John mới được.
– Anh không phải đi đâu nữa đâu.
– Tại sao vậy, ít nhất thì cũng cho tôi được gặp John, nói với anh ấy lời tạm biệt và hẹn gặp lại chứ?
– Đó cũng là tin buồn mà chúng tôi muốn thông báo đến với anh. – Giám đốc bệnh viện nói.
– Nghĩa là sao, không lẽ John đã được ra viện trước tôi và không thèm nói lời từ biệt.
– Không phải vậy đâu, hôm qua sau khi được anh cứu sống, John đã treo cổ tּự tּử ngoài sao phơi.
– Ôi tưởng là chuyện gì, không phải John treo cổ tּự tּử đâu, tôi đã treo anh ấy ở đó cho khô thôi mà.