Mưa xuân giăng lối em qua
Đôi môi đỏ mọng chẳng nhòa tình xưa
Vấn vương đôi chút tình thừa
Hoa kia thơ thẩn xuân vừa buông lơi.
Lá xanh mơn mởn ghẹo lời
Chênh chênh lẻ bóng gọi mời ghé xem
Đất trời lưu luyến buông rèm
Ân tình hoa gấm ướt nhem dấu hài
Hạ sang nắng cháy hai vai
Ve rền cất tiếng một vài dấu xưa
Chuồn chuồn khẽ gọi cơn mưa
Mưa rào phủ bóng cầm cưa thiếu thời
Thu gieo một dải chân trời
Hắt hiu thấy bóng người cười thướt tha,
Nàng cười trong ánh chiều tà
Tấm lòng tri kỷ hiểu ta ít nhiều
Đông mang tâm sự mĩ miều
Nghìn năm mòn mỏi cô liêu mặn nồng
Dập dềnh hoa dạt bến sông
Tầm xuân đã nở, mải trông cánh chuồn?
Mai vàng khép trận mưa tuôn
Nàng thơ chiếm hữu suối nguồn yêu thương…