Nhật ký, ngày… tháng…năm…
Những làn gió nhẹ se lạnh buổi sớm mai, ngày cuối đông qua mang hương xuân ấm áp về trên khắp muôn nơi. Trên tường chỉ còn trơ trọi một tờ lịch cũ mỏng manh cuối cùng của ngày ba mươi mốt, tờ lịch ấy cũng sẽ rơi xuống khi ngày mai là ngày đầu tiên của năm mới. Những hoài niệm xúc cảm hiện về với biết bao kỷ niệm gợi nhớ gợi thương.
Dường như những ngày cuối năm là lúc để người ta suy tư, chiêm nghiệm nhìn lại 365 ngày qua mình đã làm được gì và chưa được gì để rồi vẫn tiếp nối với dòng thời gian đang đến. Nghĩ về quá khứ với biết bao lời hứa không hoàn thành, giấc mơ thời hư ảo không thể níu kéo, nghĩ về tuổi thơ một khung trời xưa cũ khát vọng đã hằn sâu trong ký ức. Và những ước mơ cho tương lai, cho ngày mai đang ấp ủ. Đó như là cuốn phim ghi lại tất cả hình ảnh của mỗi người trong cuộc đời bao la vô tận này.
Ai cũng nói thời gian như ngựa chạy nhưng có khi chúng ta lại chẳng thể nào đuổi kịp được thời gian. Thời gian đến và đi không ai biết trước được, nó như một cỗ máy cứ quay mãi chẳng bao giờ ngừng. Thời gian vẫn trôi, dòng đời vẫn trôi mà vẫn không sao diễn tả được cái cảm xúc bâng khuâng về dòng thời gian. Nhìn lại một năm qua với biết bao biến cố xảy ra cho gia đình bạn, gia đình tôi và cả đất nước thân yêu của chúng ta, của chín mươi triệu con tim yêu thương. Những gì đã qua sẽ là quá khứ, ngày mai trời lại sáng, mùa xuân tươi đẹp đã về, cuộc sống vẫn tiếp nối như những con sóng vỗ về ngoài khơi xa, với những ước mơ hoài bão đang dự định ấp ủ. Trong khí trời xuân ấm áp trên khắp các nẻo đường, phố xá vào xuân, lòng người phơi phới tràn trề nhựa sống.
Thiên nhiên tươi đẹp với bốn mùa trong năm, mùa nào cũng mang đến cho con người một sắc thái riêng, một vẻ đẹp riêng, một ý nghĩa riêng. Cái nắng mùa hạ chói chang gay gắt và những cơn mưa dầm phố nhạt nhoà, giữa một không gian oi ả, thời tiết vào những ngày hạ nắng nóng khiến con người cảm thấy khó chịu. Vì vậy mà họ lại mong mùa thu mau về để có thể tận hưởng cái khí trời mát mẻ êm dịu. Dường như mùa thu là mùa lý tưởng nhất, không gian như rộng ra thênh thang và mát mẻ. Những giọt mưa phùn long lanh trên lá cỏ non xanh mướt trải dài, cùng một vài chiếc lá vàng rụng sau mái hiên nhà, những dấu hiệu cho thấy cây bắt đầu rụng lá báo hiệu đông về. Cái lạnh lẽo của cơn gió mùa mơn man thổi nhẹ, người ta gọi đây là cái lạnh heo may những ngày đầu tiên chuyển sang đông. Và bước chân của mùa đông đang nhịp nhàng trên phố mang theo hơi lạnh se sắt của lòng người. Những cơn gió mùa đông rét mướt mù sương, cành lá khẳng khiu. Những chiếc lá vàng úa được rũ bỏ để nàng xuân về khoác lên mình màu áo tươi non, hạt sương long lanh trong nắng mai thơm ngát một chồi hoa.
Xuân về tôi chợt cảm thấy ấm áp thân quen, một cảm xúc lâng lâng khó tả, những rộn ràng náo nức đang dâng trào trong tâm hồn của mỗi chúng ta. Một năm mới đã đến, mỗi người lại thêm một tuổi và cũng học được nhiều điều hay từ cuộc sống. Một năm mới với biết bao khát vọng, ước mơ đang được dự định ấp ủ. Có những ước mơ nồng nàn cháy bỏng như những vạt nắng chiều vàng nhạt nhưng cũng có những ước mơ nhẹ nhàng trong suốt như pha lê khẽ nép mình sau những tháng ngày miệt mài khó nhọc. Những ước mơ của bạn, của tôi và tất cả chúng ta đang bắt đầu. Mỗi ước mơ là một mùa xuân, một mùa xuân đang đến rất rộn ràng, tươi vui náo nức, một cảm xúc lạ mà chỉ bản thân ta mới có thể cảm nhận hết được sự tuyệt dịu của nó.
Nhật ký, ngày… tháng… năm…
Mùa xuân đến với con người thông thường mà nói đó là quy luật của thời gian nhưng đối với thi nhân thường gợi lên những ý tưởng mới lạ, chờ mong ước mơ một hạnh phúc tươi sáng, tốt đẹp sau những tháng ngày làm việc mỏi mệt. Khi nhìn ngắm những chiếc lá vàng tàn úa sau mùa đông dài lạnh lẽo để khai sinh nảy mầm cho các chồi non lộc biếc mới, tạo nên hương xuân mượt mà hòa cùng với đất trời, với nhân loại và cái thế gian đầy rẫy khổ đau thành một mùa xuân vĩnh cữu hạnh phúc mãi mãi, không còn thù hận, chia ly, không còn tang tóc đau thương.
Một buổi sớm mai thức dậy ngọn gió xuân dịu mát, nhè nhẹ lung lay những giọt sương còn đọng lại trên những cành lá, cây mai đầy ắp nụ, chiếc lá non mỏng manh xanh mướt, không khí trong lành, đôi bướm nhởn nhơ lượn bay trên những đài hoa mới nở. Mùa xuân như một hiện tượng đẹp của đất trời giữa một thế gian sương mù khói u ám, mọi người bị cuốn vào cơn lốc xoáy, bụi bặm của quyền lực, danh vọng tiền bạc mà quên đi những khoảnh khắc xuân tươi mát, rạng ngời. Mùa xuân gợi lên một ước mơ, cái cảm xúc tuyệt vời ấy mong xuân cứ vĩnh hằng, diễm tuyệt.
Khi xuân vẫn hiền hòa, nhẹ nhàng, gần gũi thì biết bao nhiêu thân phận đắng cay, nghiệt ngã của kiếp người đang ngoi ngóp, chạy vạy tìm cho bản thân và gia đình một cái xuân tạm bợ như là niềm trắc ẩn. Với mùa xuân thì điềm lành hay điềm dữ vẫn là một ẩn ngữ giữa cuộc đời bao la, vô tận. Nhưng nếu chúng ta biết suy tư, chiêm nghiệm, nhìn thẳng để nhận diện, tiếp xúc với thực tại và khám phá ra rằng xuân có đến thì xuân sẽ ra đi. Nhưng đằng sau những cánh hoa tàn lụi kia, một sức sống đang hiện hữu, đang trỗi dậy để tạo ra một mùa xuân vĩnh hằng. Dù xuân đến hay đi, đó là quy luật tự nhiên nhưng con người vẫn sống, vẫn phấn đấu để hướng thiện, lấy tình yêu làm lẽ sống để cứu vớt thân phận hiện hữu của mình, để biết rằng trong cuộc sống này luôn tồn tài những giá trị vĩnh hằng.
Nhật ký, ngày… tháng…năm…
Trong cuộc sống ai chẳng từng có những kỉ niệm vui buồn. Có những kỉ niệm ngỡ là không bao giờ phai nhạt, vậy mà thời gian qua khiến chỉ còn là mơ hồ. Lại cũng có những kỉ niệm ngỡ đã lãng quên, đã khuất bóng xa mờ nhưng ký ức thì vẫn còn nguyên thường làm người ta bồi hồi khi nhớ đến. Tôi gọi đó là hoài niệm, hoài niệm về thuở ấu thơ bên gia đình. Sẽ không ai phủ nhận rằng, cảm xúc của người con khi nghĩ về đấng sinh thành bao giờ cũng đong đầy sự tôn kính lòng biết ơn và niềm ray rứt, ăn năn khi hiếu đạo chưa tròn. Với riêng tôi nỗi nhớ về ba mẹ như một lời hẹn ước mùa xuân…
Sớm tinh mơ, một làn gió nhẹ hiu hắt trên cành cây, ngọn lá còn ướt đẫm hơi sương. Ôi! Gió chướng đã về, một cảm giác lâng lâng và sảng khoái lan toả. Sao lại thế nhỉ, tôi tự hỏi. Cứ mỗi mùa gió chướng về tôi lại háo hức lạ thường, nó như mang lại sức sống mới cho tôi. Những cơn gió chướng thổi về mang cả hơi nước từ biển vào thật mát, thật dễ chịu xua tan cái nắng oi ả của vùng nhiệt đới. Mùa gió chướng về còn gợi cho tôi ngày Tết đến rất gần. Cái ngày mai mốt đó dù không mong nhưng nó vẫn cứ đến làm xao xuyến lòng người.
Ngồi đây giữa chốn phồn hoa đô hội, xa quê lạ xứ, tôi chờ đợi phút giao mùa như món quà xuân tha thiết cho một thời thơ ấu đã qua từ tận sâu thẳm trong tâm hồn. Tôi vẫn luôn nhớ về ba mẹ, nhớ gia đình, nhớ người thân, nhớ khung cảnh êm đềm của quê nhà. Nhớ con đường tôi vẫn thường ngày đạp xe đến trường, nơi có những kỉ niệm buồn vui của một thời cắp xách và những lầm lỡ, trăn trở trong cuộc sống, nơi tôi đã bước đi tìm công danh và tôi cũng vấp ngã từ nơi đó, nơi mẹ đã cho tôi cả một tuổi thơ bé dại. Mẹ đã gánh những yêu thương, nghèo khổ, gánh những ước mơ và cả gieo neo sớm hôm đi về. Đường mẹ đi đầy cỏ tranh gai góc để đường tôi đi bằng phẳng êm gót chân son.
Ngày tôi đi, mẹ ngậm ngùi tiễn chân tôi lên bến xe, mẹ dặn dò đủ thứ. Tôi nhận lấy và ghi nhớ tất cả lời mẹ dặn, nghe bùi ngùi thổn thức. Xe lăn bánh bỏ lại dáng nhỏ bé của mẹ phía sau làn bụi mù. Sự háo hức ra đi có lẫn niềm bịn rịn, tôi không khóc nhưng lòng dạ cứ mềm đi. Tôi gửi lại cho mẹ lời yêu thương, gửi lại cho biển lời tạ từ. Rồi những ngày xa quê lên thành phố, tôi ngẩn ngơ quanh những con phố dài, đắm mình dưới bóng mát Ngọc Lan và những hàng cây dọc hai bên đường. Lại nhớ biển đến nao lòng, nước biển trong lặng lờ theo năm tháng, nhìn xuống thấy bóng hàng dương xanh um rì rào trong gió vẫy. Chao ôi, tình cảm chân thật từ đáy lòng luôn làm mình yếu đuối khi đối mặt với nó, sâu thẳm mà gần gũi, bình dị mà thiêng liêng, không sặc sỡ muôn màu nhưng vẫn lấp lánh.
Tôi ngồi nghe tiếng thời gian đều đều tung rơi tí tách mà lòng miên man bao suy nghĩ. Trời cuối đông, những cơn gió đông thổi qua, mấy chiếc lá vàng úa rụng nhuộm màu buồn vô hạn. Tiết trời mùa xuân dù có ấm áp nhưng không thể sưởi ấm được tôi vì thiếu hạnh phúc và vòng tay ba mẹ. Dù biết vậy nhưng tại sao tôi không thể kìm lòng được thầm luôn nhớ thiết tha thời thơ ấu có tình thương của ba mẹ. Bao nhiêu năm xa nhà tôi nghiệm ra rằng không ở đâu cho bằng hạnh phúc như ở chính quê hương mình. Nơi đó đã cho tôi niềm tin hy vọng, hạnh phúc kể cả ước mơ, nơi công cha nghĩa mẹ suốt đời tắm mát nuôi dưỡng tôi.
Tiết xuân trong sáng trời đất tinh khôi giao hoà mang lại niềm sinh lực mới mẻ, trong lành. Tung tăng trên nẻo đường xuân có lá khô giòn, đất trời như bừng lên hoà niềm vui cùng sắc hồng của đào, ánh vàng của mai, áo mới bay đi lung linh trong mắt trẻ thơ. Tôi yêu màu áo mới chiều ba mươi và những nẻo đường mùa xuân, yêu biển quê hương hiền hoà thơ mộng vẫn êm đềm trôi theo gót thời gian, yêu những phút giao mùa hồn nhiên nuôi nấng tuổi thơ.
Nhật ký, ngày… tháng… năm…
“Sắp tết”, hai tiếng ấy nghe thật đơn giản, nhẹ nhàng. Vậy mà nó gợi lên trong lòng của mỗi người một tâm trạng khác nhau, có khi với người này là nỗi háo hức, chờ mong, niềm hy vọng nhưng với người kia là sự tiếc nuối, bâng khuâng. Không hiểu sao cái thời khắc giao mùa ấy của đất trời luôn làm tôi man mác buồn với những hoài niệm về quá khứ, về tuổi thơ ngày xưa, khi người ta hay ngoảnh lại sau lưng con đường phía trước ngắn dần. Cái hơi ấm của mùa xuân, cái se lạnh của mùa đông được truyền qua khung cửa sổ, tôi thấy lòng mình se lại, bao nỗi nhớ mong, bao nỗi đợi chờ, bao nhiêu kỉ niệm chợt hiện về với những người thân trong gia đình.
Cứ mỗi độ xuân về, tôi nhớ nôn nao căn nhà nhỏ có ba mẹ, có các em, có cả những nụ cười vô tư trong trẻo của trẻ thơ rồi nhớ thầy cô, bè bạn, nhớ cái không khí hội hè nhộn nhịp sân trường ngày giáp tết. Nỗi nhớ cứ như ngủ vùi từ mấy năm trước đợi gió xuân về trăn trở cọ sát con tim, ấy vậy mà bao nhiêu mùa chở tết đi qua là bấy nhiêu mùa chở nỗi nhớ trôi ngược về con dốc.
Tết, khái niệm đó thật quá xa đối với tôi, không biết tự bao giờ tết đã không còn là những giây phút náo nức rộn ràng niềm vui từ khi tôi bắt đầu sống xa gia đình. Tôi ở đây mà lòng cứ nhớ về quê nhà, nhớ cái hương vị tết nơi ấy.
Thời gian trôi qua thật nhanh cuốn đi tất cả những kỉ niệm thân yêu của ngày xưa, những ký ức về miền quê yên bình với bao mùa xuân đã qua mà trước đây chính tôi đã được tận hưởng niềm hạnh phúc thiêng liêng đó. Rồi tôi lại trở về, về cái nơi từ đấy tôi đã ra đi, tưởng là về chốn cũ vậy mà không phải.
Nhật ký, ngày… tháng… năm…
Xuân về những mầm cây cựa mình rung rinh, gió khẽ nâng niu, chiều chuộng những chiếc lá, những chồi non mơn mởn đầy sức sống. Mưa rơi rất nhẹ, mong manh, dịu dàng. Cây đào, cây mận sau mùa đông dài lạnh lẽo đã đâm chồi, hé nụ. Không khí rộn ràng hơn khi bầy chim về hót, trên sườn núi, áo váy được phơi ra như những cánh bướm sặc sỡ, dập dờn bay lượn, mùi thơm từ hoa lá, cỏ cây thoảng bay trong gió. Tôi nhìn màu vàng hoa mai trong nắng ấm mà thấy lòng mình yên lạ. Những cơn gió mùa xuân thổi qua tóc tôi. Đúng rồi, mùa xuân rất yên bình và mang lại bao sắc ấm.
Đất trời giao hoà, thiên nhiên tươi tốt và lòng người cũng hân hoan. Bầu trời toả ra những tia nắng mềm mại, phố luôn đông kín người. Mùa xuân đang về mang theo hơi lạnh còn sót lại của mùa đông với một khung cảnh đơn sơ, tĩnh lặng, thanh đạm đẹp như một bức tranh thuỷ mặc giữa màn mưa nước sông như vỗ vào nền trời cỏ xanh và khói biếc.
Mua bụi lất phất bay, tôi lững thững về nhà trọ, lòng bỗng dấy lên niềm cô đơn. Mưa dày hơn, gió lạnh nghiêng nghiêng thổi, con đường loang loáng nước. Những cơn mưa mùa xuân đến rất nhanh và đi cũng vội vã.
Chiều nay đã là ngày cuối năm, trời không mưa nhưng xám ngắt, gió thổi lành lạnh, ngọn gió mùa xuân ngọt lịm, the the mát. Ngoài sân cây đào, hoa đã nở những cánh nhỏ màu hồng mỏng manh vẫy gió. Mùa này thời tiết thật tuyệt vời. Đúng là tết sắp về, những âm thanh trong trẻo, tha thiết của Happy New Year gọi mùa xuân về thật gần.