Thành ngữ “Thợ rèn ăn dao lụt” ý nói làm việc tận sức cho người khác mà bản thân mình thì lại ơ thờ, mang những điều tốt đẹp đáng giá cho người khác mà bản thân mình lắm khi thiếu hụt, tẻ nhạt…

Có ai giàu nghề cờ gian bạc lận
Có ai mạt tận nghề thợ mộc thợ rèn.

Nghĩ như anh thợ rèn kia, cả đời rèn biết bao nhiêu rựa bén cho người ta chặt, gươm bén cho người ta chém, kéo bén cho người ta cắt, dao bén cho người ta cạo! Vậy mà thường thường những con dao cái rựa của anh ta dùng, thì lại là những đồ không gang không thép, lụt nhách lụt nhây, không nên thân nên dáng gì cả.

Bởi vậy nên tục ngữ ta mới có câu: Thợ rèn ăn dao lụt.

Lòng tôi muốn lấy thợ rèn
Bễ mà đỏ lửa là tiền có ngay.

Mà xét lại thì trong xã hội chẳng thiếu chi những cái ca như anh thợ rèn.

Mấy chú bảy đáp thường là những người chỉ ăn mắm với rau, mấy anh chủ tiệm công yên, phần nhiều không dám hút một điếu thuốc phiện. Cho đến mấy anh thợ hồ thợ mộc, cả đời xây dựng biết bao tòa ngang dãy dọc, nhà lớn lầu cao, vậy mà hỏi lại thì trăm anh đã hết chín mươi chín anh phải nương núp tấm thân vào trong những chỗ lều tranh vách đất.

Hễ kẻ khác lợi dụng cái nghề của mình thì lợi dụng bao nhiêu cũng được, mà chính mình thì lại không dám lợi dụng cái nghề của mình, hay là dẫu có lợi dụng mà cũng không được, ấy là sự thiệt thòi của anh thợ rèn phải ăn dao lụt: dễ tức mình chưa!