Người ta hay trách cái nghèo là không biết phấn đấu, nhưng đã nghèo rồi thì phấn đấu bằng cái gì chứ?
Có khi cả đời cũng loay hoay ở vạch xuất phát mà thôi.
—————
Cái Nghèo!
Tiền tệ là lẽ sống và chân lý của cuộc sống này? Tiền vốn rất tệ, tệ đến mức thê thảm nếu không có tiền.
Tiền là bạc… Tiền vốn rất bạc, không có nó con người sẽ bạc nhược đến bơ phờ, đôi khi cũng vì tiền mà tình cảm bạc bẽo, bạc tình bạc nghĩa lắm…
Giàu!
Có quyền tự hào khoe về tài sản và thành tựu của con cái.
Giàu! thì yêu thích sự sung túc và nhộn nhịp hơn
Giàu! làm con người ta có đủ mọi điều kiện để thông minh và làm được nhiều việc hơn, tự tạo cơ hội cho chính mình hay tốt hơn là tạo cơ hội cho người khác…
Nghèo
…thì trái ngược hẳn,
Nghèo nào dám tự hào về chính mình vì rõ ràng là không có bất cứ gì để khoe cả, có chăng là thất bại, bế tắc và cô độc.
Nghèo thường xuyên tìm kiếm đến sự yên tĩnh để suy tư về một cuộc sống ảm đạm, vô định… không thể làm gì hơn ngoài việc suy nghĩ về những miếng ăn, món nợ trước mắt, không có chỗ cho sự thông minh và cần cù hiện hữu…
Cái nghèo nó đem đến sự bẩn thỉu trong ăn uống và đày đọa trong bệnh tật.
Nghèo nó khiến con người ta sa đọa và hèn đi, tham lam hơn và vô trách nhiệm hơn… khó có ai trong thế bần cùng mà sống “sạch” “thơm” cho đặng lắm…
Cái nghèo vượt khó, cái khó ló khôn….. thì cũng chưa phải là tận cùng cái nghèo, vì ít ra người ta còn có cơ hội, còn có sự giúp đỡ hay có được sự kiến tạo của người khác để mà khai phóng mình!
Van nợ lắm khi trào nước mắt
Chạy ăn từng bữa mướt mồ hôi
Thật vậy, chạy nợ đã mệt rồi, hơi sức đâu mà phấn với đấu.
Nghèo thì thôi cứ phải nghèo vậy, biết sao được, mỗi người một số phận một phước phần cả, may mắn thì sớm thoát khỏi vòng túng quẩn và trân trọng cuộc sống hơn.
Còn đã phải đeo mang kiếp người lầm lũi thì biết đâu cũng được chia sẻ từ vài tấm lòng hảo tâm nào đó, nhưng cũng lắm khi vật vờ xó chợ đầu thôn cho xong một kiếp người.
Có nhiều lúc ước mơ chỉ là mộng thôi
Tan biến theo sương mù khơi…
Mới biết đời buồn tênh,
Ngày dài đêm mong manh….
Nghèo thì nghèo, vậy thôi!