– Cô ơi, hoa cúc bao nhiêu một bó ạ?
– Hai mươi lăm nghìn con ơi!
– Vậy cô gói cho con một bó nhé!
Cô bán hàng nhẹ nhàng lấy cho tôi một gói hoa. Trên chiếc xe đạp cũ đã tróc gần hết lớp sơn kia, bao nhiêu loài hoa vẫn tươi tắn trong cái nắng vàng như rót mật. Có cúc họa mi nhỏ nhắn tinh khôi, có cúc bi vàng tươi, có hoa bách nhật, và thạch thảo yêu kiều quyến rũ. Người đàn bà bán hoa trông trạc tuổi mẹ tôi, nhưng có lẽ vì thấm đẫm nắng gió của cuộc mưu sinh mà tóc đã điểm ít nhiều sợi bạc. Những nét chân chim vương trên đôi mắt và cả những chấm tàn nhang cũng vô tình khiến mắt người đàn bà buồn hơn. Chiếc xe đạp đã cũ ấy cùng trải qua bao nhọc nhằn, nắng cũng như mưa, ngày nào cũng kiên trì chở cả hoa và người rong ruổi khắp những nẻo đường Hà Nội.
Thật ra, mùa nào cũng vậy, cứ đến Hà Nội, bao giờ tôi cũng bắt gặp những gánh hoa rong. Thủ đô bây giờ có lẽ không còn đậm nét cổ kính. Nhưng bằng cách nào đó, những gánh hàng rong luôn nhắc nhớ người yêu Hà Nội về những ký ức đã qua. Hàng rong ở Hà Nội nhiều lắm. Thu sang có cốm xanh, đông về có chén tàu hủ nóng. Rồi có lần trong đêm muộn, tôi còn nghe thấy tiếng rao: “Ai khoai nóng, bánh dày, bánh giò đi… i… i…”.Nhưng có lẽ với tôi, chỉ với tôi thôi, những chuyến xe chở đầy hương sắc mới thật sự có thể níu giữ tâm hồn lơ đãng thích mơ màng về đại tiệc phồn hoa.
Những chiếc xe đạp vẫn miệt mài dọc theo những tuyến phố, bỏ mặc cái xô bồ của dòng người chen chúc. Hà Nội mùa này chẳng những có màu vàng rực nắng, thành phố thi thoảng vẫn đắm chìm trong vài ba cơn mưa rào hối hả. Người ta hay than phiền vì thời tiết khó chiều của phố thị, giống như mấy cô gái trong độ xuân thì muốn làm kiêu. Nhưng rồi cái điều khiến người tình không dễ dàng buông bỏ là bởi lẽ cô nàng biết xoa dịu, nũng nịu với tình nhân. Ừ thì, Hà thành rạo rực giờ này nhận lấy tâm chân tình của lác đác mưa rào thoáng qua, nhưng vậy thôi cũng đủ làm lòng người nhẹ bớt. Có phải là sau một ngày toàn nắng, ta luôn đợi một cơn mưa?! Cơ mà, có những người họ không muốn mưa đâu, vì mưa rồi làm sao mà bán hàng, mưa rồi hoa ướt, hoa gãy thì làm sao? Thật vậy đó, có những mong ước của người này đôi khi lại chẳng phải là chờ mong của người khác. Những người mưu sinh nhờ cái nghề mua bán, lại còn là bán hoa rong, họ chỉ muốn hôm nay được bán hết hoa, có dư chút đỉnh để đóng tiền học cho con, để tối nay mua con cá, bó rau về làm cơm cho cả gia đình no ấm. Mẹ tôi cũng từng như thế, cũng từng khom lưng đi chở hàng lúc tối mịt để kịp hàng bán cho sáng mai. Cũng từng theo sau những chuyến hàng của mẹ, tôi mới thấy cuộc đời mẹ khó nhọc như thế nào, cuộc đời của những con người sống vì lo toan miếng cơm manh áo hằng ngày. Họ đâu có thời gian để nghĩ về mưa, về nắng, về những thứ phù phiếm bay bổng như chúng ta đâu. Lâu lâu, khi đi ngang qua những gánh hàng rong, tôi thường ghé vào mua cho người ta chút ít, âu cũng vì thấy bóng dáng của những con người lao động sao mà thương quá! Tôi luôn trân trọng cái đẹp từ trong tâm, nhưng có lẽ người bán hoa rong không phải cố tình mà làm đẹp cả vẻ bề ngoài, vẻ bề ngoài của một Thủ đô ngàn năm văn hiến!