Có những ngày thật đỗi buồn tênh, chỉ muốn ngồi như thế, lặng thinh nghe lòng bổi hổi ngậm ngùi độc thoại một tiếng nói riêng. Mình chẳng ổn, thực sự chẳng ổn dù chỉ một chút, dù cho sống mũi mình thôi cay và nước mắt chẳng còn ướt đẫm đôi mi thì sâu bên trong mình vẫn chẳng hề ổn.

Có những ngày như thế, thật thèm đến điên cuồng một cơn thiếp đi giữa mê man hoài niệm, thèm được say một giấc nồng để lòng qua mau phút hoang hoải nhạt màu, để được mất trí về một chiếc ôm bên lề phố nhỏ lạnh lẽo, để được ngu ngơ đánh rơi kí ức về một bóng hình, một con người nào đó trong vòng tay mà mình đã từng cho là cả thế giới.

Mình đã rất sợ bóng tối, mình sợ mỗi khi đêm xuống, sắc đen lại đậu trên mái nhà, nhành lá, những dốc đường quanh co chẳng bóng người. Những lần như thế, trái tim sẽ tự động liên hồi loạn nhịp, sống lưng lạnh đi một cách lạ lùng và việc của mình là trùm chăn thật kín dù thấy nóng bao nhiêu cũng chẳng cho lấy một sợi gió len vào. Và cũng may thay, mình đã có riêng một Mặt Trời cạnh bên những tháng ngày một mình đón cái tối tràn qua ấy. Thế nhưng, Mặt Trời lên rồi cũng sẽ lặn mất, vẫn chỉ mình nơi ấy, với thứ màu đen vương đầy đôi mắt, trái tim. Mình ở đấy, lặng lẽ ôm mình giữa một khoảng tối tăm Mặt Trời có bao giờ lại ghé.

Nhưng dù là thế, có quay ngược lại năm tháng úa màu ấy thì mình vẫn chọn đi con đường thiếu sáng đó. Một lần rung động để cả đời sau vẫn nguyên vẹn cái rung động bình yên của tuổi đó, mình chẳng thay đổi được. Và một sự thực là vì có nắng mưa ngày đó nên mình mạnh mẽ hơn nhường nào. Hoá ra, ngõ cụt của một con đường không hẳn là nỗi đau mà là giới hạn thách thức sự can trường của bản lĩnh hoặc dẫu có là nỗi đau thì cũng sẽ là nỗi đau để lớn, để khôn để chóng qua mưa nắng. Mình sẽ lại đón mây xanh mà gói ghém buồn tênh thả trôi miền thênh thang, lộng gió.

Mình sẽ ngừng mơ, hi vọng là thế, thôi mơ để say giấc trong một khoảng đen của vô thức. Chỉ một khoảng đen thôi, chẳng có cỏ cây, chẳng có mây trời và chẳng có bóng ai. Vì mình mong biết bao một giấc ngủ thật nồng, cho lòng lênh đênh về cõi mộng chẳng dành ai và đánh rơi bao ước mơ mà chẳng buồn nhặt lại. Mình sẽ nhẹ bẫng như một cánh hồng mao, một nhúm mây xanh rong ruổi vùi mình giữa những ban mai, có thiết gì đâu chuyện đời vội vã.

Người ấy thôi thì cũng đã là quá khứ, đã đến rồi đi như duyên nợ trả hết, đau cũng đã đau rồi, mình sẽ lại mỉm cười và quên luôn việc gạch chéo tháng ngày trên chiếc lịch đầu bàn, để tích tắc tự nhiên, lặng lẽ trôi đi mà bản thân chẳng thèm níu giữ. Cuốn sách chương nào đang đọc dở dang cũng sẽ rút đi dấu trang và chiêm lại từ những dòng chữ đầu tiên. Hoá ra, buông tay đôi lúc thật khó nhưng có lúc cũng thật dễ dàng!