Dì ghẻ
Người ta đóng đinh vào người bà cái danh xưng "dì ghẻ", người ta lớn tiếng, ỉ ôi trước sự tham lam và dơ bẩn của bà. Nhưng thực chất rằng trong cái tập thể "người ta" ấy, có rất nhiều kẻ sẽ giống như
Nhạc lý cơ bản
Lịch sử tên đường
Trò chơi trí tuệ
Trò chơi dân gian
Đoán điềm
Giải mộng
Nhân tướng học
Kỳ án nổi tiếng
Tiếu lâm hội quán
Chuyện lạ
Cà phê không đường
Truyện ngắn/Tản văn
Thơ
Huyền bí/Tâm linh
Nhà/Xe
Công nghệ
Mẹo vặt
Tại sao/Vì sao
Nghề nails
Văn hóa
Giáo dục
Khoa học
Du lịch
Ẩm thực
Khám phá
Tài chính
Nuôi dạy con
Người ta đóng đinh vào người bà cái danh xưng "dì ghẻ", người ta lớn tiếng, ỉ ôi trước sự tham lam và dơ bẩn của bà. Nhưng thực chất rằng trong cái tập thể "người ta" ấy, có rất nhiều kẻ sẽ giống như
Con về quê hương, giữa chiều tháng năm nắng đổ bên đường, cái nắng muôn thuở của miền Trung vẫn chát đắng như ngày đầu con biết, nắng ươm vàng những cánh đồng bát ngát, nắng nung sôi dòng kênh be bé ngang qua nhà
Mùa hạ ấy, đã xa lắc tự thuở nào, tôi từng thương một chàng trai hiền lắm, cũng chẳng biết căn nhà cậu sống, chỉ loáng thoáng vẽ những nghĩ suy mơ hồ qua lời kể của lũ bạn, nhà cậu gần trường, đều đặn
Những ngày cuối thu, lá cuốn xào xạc theo chiếc xích lô lững thững trên con phố nhỏ ngả nắng vàng hoe. Đôi tai lỡ bắt chút thanh âm văng vẳng đâu đó trên con dốc nhỏ trở vào làng, lòng lại da diết thấy
Dù biết rõ rằng, lúc tôi ngồi đây vẩn vơ kể ông nghe tâm tình của tôi - kẻ đang lang thang trong mớ hỗn tạp, xô bồ của thực tại - thì chắc hẳn ông vẫn đang rảo bước đâu đó trong giới dương
Thưở ấy, dọc con đường làng, tre mọc nhiều hơn mấy cây bằng lăng bây giờ, cứ độ thu về, lá khô rụng khắp lối, theo gió mà vương vãi một trời sắc vàng, nâu, xanh tàn úa... lẫn lộn đủ màu. Đi bộ tới
Em ơi, hoa sữa về rồi, về nằm lười biếng trên một góc phố nghèo, về làm mướt trắng những con đường đã bao lần tôi qua thuở ấy, về làm bạc phơ cả đôi mắt và mặn đắng trái tim khi bên trong hồi
Có những ngày thật đỗi buồn tênh, chỉ muốn ngồi như thế, lặng thinh nghe lòng bổi hổi ngậm ngùi độc thoại một tiếng nói riêng. Mình chẳng ổn, thực sự chẳng ổn dù chỉ một chút, dù cho sống mũi mình thôi cay và
Tôi từng mơ màng trong cơn say những ngày cũ, buồn cuộc đời cứ mãi đơn côi một niềm thương nho nhỏ không thể thành lời. Khúc hát ngày ấy từng vang trên dọc cái hành lang hun hút tưởng dài nhưng chỉ bằng đôi
Tết này, mưa có về không em? Tôi nhớ da diết cái se lạnh của miền Trung ngày ấy, lất phất sắc đào tím biếc rụng rơi một góc sân nho nhỏ và những đám mây lững lờ rơi trong đôi mắt em ngây ngô,
Tôi không nhớ rõ lần đầu mình nghe Hopefully sky ở đâu, tôi chỉ biết trái tim tôi đã run lên vì những lời ca ấy. Và khi cái se lạnh nơi đất khách kéo về, trên nền Hopefully sky da diết đến cháy lòng,