Tối nay, tình cờ youtube chạy bài “Xe Đạp”, kèm lời nhắn nhủ của chàng trai đến cô gái năm đó mình thương, tôi tự nhiên nghĩ về cậu, cũng người con trai tôi thương gần ba năm cấp III ngắn ngủi. Ký ức ùa về, tôi ngồi hồi tưởng lại từng chút một, và rồi ước chỉ một lần thôi, tụi mình có thể quay lại những ngày xưa.

Mới đó đã một năm rồi nhỉ, tôi và cậu từ hai đứa chung bàn những ngày luyện thi giờ người Hà Nội, kẻ Sài Gòn. Tôi crush cậu, sau những định kiến về đứa con trai duy nhất trong một lớp chuyên Văn toàn nữ. Tôi thích cậu, sau những im lặng mà không nói gì của cậu khi tụi con gái chúng tôi cạnh khoé, cãi nhau. Tôi thích cậu, đứa con trai biết nghĩ cho ba mẹ, không bao giờ tiêu xài phung phí, trái ngược với tôi. Hai năm cấp III, tụi mình chẳng nói chuyện gì nhiều, vì khác đội tuyển, vì tôi bàn đầu, chàng trai duy nhất của lớp ngồi bàn cuối, đứa ở kí túc xá, đứa thì nhà gần đi đi về về. Tụi mình không có điểm chung để gần lại nhau, tui chỉ biết thích từ xa, thích cậu vậy thôi không nghĩ suy nhiều. Năm cuối cấp, cả hai đứa thất bại trong kì thi chọn đội tuyển, ngày trở về lớp học, cậu hoan nghênh mấy đứa chung số phận, tôi chỉ biết cười buồn, không biết sao chân bước đến chỗ cậu ngồi. Không thể đặt chân vào đội tuyển quốc gia sau 3 năm vùi đầu vào một môn duy nhất, từ một đứa được kì vọng, tôi suy sụp, thất vọng về mình vô cùng. Những tháng ngày đó, chỉ có cậu là người tôi có thể tâm sự, chúng ta cùng dìu dắt nhau qua khó khăn, từ chuyện học lại từ đầu môn Toán, nhớ từng sự kiện môn Sử, từng từ vựng Tiếng Anh, có những lúc tôi bất lực chỉ muốn khóc rồi từ bỏ, tôi lại nhìn sang cậu, với dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ, tôi dặn mình không được đầu hàng, phải cố gắng.

Nhưng rồi điều gì đến cũng đến, cậu được trở lại con đường đội tuyển sau vài lần phúc khảo, còn tôi thì không. Một mình ngồi tự học trên chiếc bàn quen thuộc, tôi tự lòng phải cố gắng, không phụ thuộc vào ai cả. Cậu sẽ cố gắng tiếp con đường mà tôi dở dang, còn tôi phải bứt phá trong kì thi đại học. Tôi khi ấy cũng thầm nghĩ chắc cũng chẳng còn cơ hội nào để chúng ta có thể gần với nhau nữa. Ngày trở về lớp ôn đại học, tình cờ thế nào, thầy lại sắp tụi mình ngồi gần nhau. Lúc ấy tôi đã tin ắt hẳn là định mệnh, và tôi sẽ quyết tâm theo đuổi cậu. Cậu kết thúc kì thi với kết quả không như mong đợi, tôi lặng lẽ bên cạnh, lắng nghe cậu tâm sự, nhắn tin động viên. Cậu trở về với nỗi lo sợ môn văn, một đứa học đội tuyển văn là tôi chỉ cậu học nhiệt tình. Cậu biết không, tôi đã hạnh phúc quá chừng khi cậu nói nhờ tôi, trình viết nghị luận xã hội của cậu tiến bộ hẳn.

Người đừng nói lời hẹn thề mãi mãi - Girly.vn

Nhưng theo thời gian, tôi nhận ra có lẽ mình chỉ có thể thích, nhìn cậu từ phía xa. Cậu là chàng trai năm ấy mà tôi, rất nhiều bạn nữ cùng theo đuổi nhưng không thể thành công. Con đường chúng ta đi sau này cũng sẽ rất khác. Và quan trọng nhất, trong tim cậu không hề có tôi. Và tôi những tháng ngày cuối cấp còn lại vẫn thích cậu, vẫn cùng cậu tự học đến tối muộn mới về, vẫn hỏi nhau những bài tập chưa hiểu. Những ngày còn lại của thời học sinh, tôi hi vọng chúng ta có thể trải qua những tháng ngày tươi đẹp cùng nhau. Thế thôi!

Ngày chia tay, sau buổi lễ trưởng thành, người con trai 18 tuổi của tôi cùng bạn bè uống đến say mèm rồi khóc khi nào không hay. Cậu chạy đến ôm tôi, cái ôm bất ngờ nhưng thoáng chốc làm tôi xúc động, nước mắt không ngừng rơi, tôi khẽ nói cảm ơn cậu vì tất cả những điều đã qua ấy. Chiều hôm đó ba chở tôi về nhà, ngồi sau lưng ba, tôi không biết mình khóc bao nhiêu lần. Giọt nước mắt của những nuối tiếc, vấn vương. Giọt nước mắt buồn khi nghĩ đến sau này cậu và tôi sẽ không gặp lại, sẽ không ngồi chung bàn, không ai lắng nghe ai nữa cả.

Cậu đậu vào trường đại học mình mong muốn, với vị trí á khoa, tương lai trở thành anh lính biên phòng. Tôi cũng đậu vào ngôi trường mình mong muốn. Mỗi đứa một phương trời, cậu cũng chẳng thể nhắn tin, liên lạc với bên ngoài. Đôi lần, tôi tự hỏi cậu sống tốt không, không biết có thích nghi với môi trường quân đội nghiêm khắc? Sài Gòn tấp nập cuốn tôi theo, tôi chạy theo những dự định của riêng mình, hình ảnh về cậu không thường trực trong tâm trí như lúc trước. Một hai người nhắn tin, một hai người thổ lộ tình cảm với tôi. Tôi nhắn tin thử tìm hiểu nhưng sau một thời gian lại khước từ tình cảm từ họ. Bởi trong khoảnh khắc tôi sắp bắt đầu một mối quan hệ mới, tôi lại nghĩ về cậu, về những tháng ngày tươi đẹp đã qua. Tôi biết chuyện mình là không thành, nhưng cớ sao trái tim tôi cứ cố chấp không buông?

Có lẽ thời gian chưa đủ dài để tôi quên cậu và bắt đầu mối quan hệ mới. Nhưng dẫu sau này, khi cả hai chúng ta thực sự đi những con đường riêng, tay trong tay với một người mới. Tôi vẫn sẽ nhớ đến cậu, nhớ đến người con trai một thời niên thiếu tôi thầm thương.