Nghe thì có vẻ giang hồ và hơi bất ổn ở xứ Sài Gòn này thật nhưng chuyện cũng không có gì là to tát cả. Số là anh bạn tôi sống tại một hẻm nhỏ trong khu vực cống Bà Xếp (cạnh ga Hòa Hưng, quận 3). Mấy chục năm về trước, đây là nơi nổi tiếng với các tay anh chị trộm cắp, nghiện hút. Nơi này có những hẻm nhỏ chằng chịt và ăn thông nhau như một bàn cờ với đủ loại thành phần nhưng đa số là dân lao động nghèo.
Gia đình bạn tôi vốn gia giáo, trung lưu, các anh chị đều học hành, thành đạt và sống tại nơi đây đã mấy mươi năm. Bạn tôi không phải là người quậy phá hay dân chơi, cũng không có gì hiềm khích với làng xóm. Chỉ là bạn có gương mặt dài, miệng hơi móm và nghiêm, nếu không nói là hơi nhăn. Nói thật, khuôn mặt đó ít gây được thiện cảm ngay cả với người trong nhà, huống hồ gì là hàng xóm nên nhiều người thấy ác cảm. Ra vô gì bạn tôi cũng cứ như là luôn hất mặt lên trời, chẳng chơi với ai hay hỏi thăm ai một tiếng.
Một lần, gặp người quen ở xóm, chị của bạn tôi đứng nói chuyện, hỏi thăm này nọ. Người quen sau một hồi “tám” chuyện đã tỉ tê cảnh báo bà chị: “Sao thằng H. nhà chị mặt cứ kênh kênh lên thấy ghét vậy? Tụi trong xóm này bảo nếu không phải thằng H. là người nhà chị thì tụi nó đã đập cho một trận rồi”. Hết hồn, chị của bạn tôi phải giải thích với người kia: “Mặt H. vốn như thế chứ nó không có ý kênh kiệu gì hết…”.
Chuyện sống sao ở đâu không biết nhưng vô hẻm mà cứ “cương cương” là “bị xử” liền! Không ưa thì sáng mở mắt ra đã thấy có ai đó “tặng” bịch rác trước cửa, ghét hơn thì đá rơi rào rào trên mái nhà…Mà cái sự ghét và thương này thì vô chừng. Không phải cứ giàu là được thương hay “quăng cục lơ”, sống kiểu đèn nhà ai nấy sáng đặc trưng của Sài Gòn cũng không phải là được thích, như trường hợp của anh bạn tôi đó thôi.
Không ít bạn bè của tôi nhận xét rằng nhiều người dân từ các địa phương đến Sài Gòn sinh sống đã bớt “tinh tướng” hơn như khi còn ở xứ họ. Chẳng biết là do những người đó lạ nước lạ cái nên ở hiền cho lành hay là vì nghe “giang hồ” đồn đãi những chuyện như chuyện nhỏ ở cái cống Bà Xếp, nhưng như thế cũng hay, ngộ ngộ.
Chuyện là lạ và ngược ngược về dân Sài Gòn thì kể sao cho xiết! Chẳng hạn, chuyện người dân phát hiện một tên trộm trên đường Bến Ba Đình, quận 8 và truy bắt. Bị truy đuổi, hoảng quá, tên trộm này liều mình nhảy xuống cầu Nguyễn Tri Phương hòng trốn thoát. Sợ tên trộm có thể chết đuối, người dân trên bờ quăng phao cứu sinh xuống. Có phao, tên này ngoan cố bơi dọc kênh Tàu Hũ để hướng về cầu Chà Và, mặc công an kêu gọi lên bờ. Sau khoảng 1 giờ ngụp lặn cùng chiếc phao, cuối cùng, vì chịu không nổi nên tên trộm đành lên bờ, nộp mình cho công an!
“Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ. Đèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn lu…”. Giờ mà nói đến cúp điện thì vẫn còn có chuyện để kể tiếp về những người Sài Gòn…