Có cô bạn người Hà Nội của tôi kể: “Hà Nội mùa này nóng lắm!”
Ừ thì, Hà Thành mùa này không phải là mùa đẹp nhất, nhưng vẫn có những nét đẹp riêng. Hà Nội phố của những ngày rực nắng tháng năm lơ đãng vài nhành phượng vĩ. Phượng bắt đầu chớm nở vài bông hoa… Mùa hạ tới thật rồi đấy sao? Đâu còn những giọt nắng ấm áp của mùa xuân, phố thị dường như đang thay màu áo mới. Những đợt nắng gió lê thê khiến bao người chán ngán. Người ta có vẻ ngại ra đường đi bộ dạo quanh, chỉ có lác đác vài anh chị thanh niên đèo nhau đi hẹn hò những buổi chiều nắng dịu. Hà Thành rạo rực nắng vàng như thế, nhưng không thể làm cản lòng thị dân nơi đây.
Quen rồi! Người Hà Nội ở đây lâu năm xem thời tiết này như chuyện thường. Nhưng thỉnh thoảng, thời tiết thay đổi đột ngột như đang giận dỗi ai đó, làm thị dân cũng bó tay, huống chi là với sinh viên tỉnh lẻ mới đến thành phố thủ đô lần đầu như tôi, thật khó để nhanh chóng làm quen với thời tiết khó chiều như thế. Những ngày oi nóng thế này, chẳng ai muốn ra đường cả, đương nhiên là không ngoại trừ tôi. Nhưng đường hoàng là một sinh viên báo chí với bao nhiêu bài báo cáo cần hoàn thành, tôi bất đắc dĩ mò mẫm hết tất thảy mấy con đường ở Hà Nội.
Đi loanh quanh thành phố, bạn có biết tôi tìm thấy điều gì không?
Trên chuyến xe buýt lác đác vài người, tôi có thể dễ dàng quan sát thành phố mình yêu. Xe đi ngang qua phố Hoàng Diệu với hàng xà cừ mát rượi. Dù có là mùa nào đi chăng nữa, khi đi ngang qua con đường này, người ta lại ngậm ngùi, một phần vì dấu ấn lịch sử vẻ vang, và phần vì sức sống tràn đầy của những hàng cây xanh mát. Con đường Hoàng Diệu trong lòng Thủ đô mang một nét cổ kính, chút hoài niệm đan xen, lòng người tự dưng cảm thấy tự hào, lại có chút bình yên.
Xe dừng lại, tôi dạo bộ trên phố, rồi tìm thấy hàng kem Tràng Tiền. Kem rẻ lắm, có đâu năm bảy ngàn một cây, nhưng mà mát rượi. Cái vị ngọt thanh của nó làm tôi ăn liền ba cây. Đi một mình thôi, ngắm nhìn Hà Nội phố một mình thôi, nhưng mà thú vị lắm. Một mình với chiếc máy ảnh trên tay, tôi liền tay thu lại mấy chục tấm ảnh. Có chung cư cũ mộc mạc đơn sơ. Có những chiếc xe đạp cũ chở trên mình những gánh hoa tươi mà người ta hay gọi với cái tên thân thuộc – “gánh hoa rong”. Có câu chuyện tâm tình của cô lao công và chú bảo vệ. Tất cả đều là những điều giản đơn nhỏ bé. Không cần phải bon chen, xô đẩy như thực tại, Hà Nội chỉ vậy cũng đủ làm nao lòng người. Tâm hồn của người yêu Hà thành có cái gì đó lâng lâng. Tôi không phải người gốc Hà Nội, nhưng hình như vẻ đẹp của phố thị đặc biệt quá, thân thương quá, níu chân người, đến rồi không muốn đi. Có người nói mùa thu Hà Nội là đẹp nhất. Nhưng không phải chỉ có mùa thu Hà Nội mới đẹp, Hà Nội mùa nào cũng đẹp. Thành phố đẹp không chỉ ở vẻ ngoài của nó. Thành phố đẹp còn vì tâm hồn con người nơi đây. Với tôi, Hà Nội phố còn đẹp qua những bước dạo chân!